“Ngươi…”
Dương Tĩnh sớm biết rằng y không muốn hài tử này, lại không ngờ y có thể nhẫn tâm tuyệt tình như thế.
Tiêu Thương Hải lạnh lùng nói:
“Ngươi đừng nói với ta rằng ngươi không hận hài tử này! Nó là do Nô Mã Vương ép buộc ta sinh hạ, là sỉ nhục của ta! Ta sẽ không nhận nó, cũng không muốn nhìn thấy nó! Ngươi nhanh chóng đưa nó đi đi, sau này chúng ta đều bớt lo!”
Dương Tĩnh nhìn y thật sâu:
“Ngươi nói đều là lời thật lòng? Đưa Kiện nhi đi, ngươi thực sự sẽ không nhớ đến nó? Suốt đời cũng sẽ không nhớ thương nó?”
Tiêu Thương Hải hơi run lên, quật cường nghiêng đi, thấp giọng nói:
“Không phải sao? Nếu nó không được sinh ra, trái lại còn là một chuyện may mắn. Sinh ra rồi, lại gây cho người khác phiền não vô hạn. Ngươi có thể giữ một mạng cho nó, ta đã vô cùng cảm kích. Đây là cách tốt nhất…”
Thanh âm của y dần trở nên yếu ớt, lông mi dài thật dày nhẹ cụp xuống, che đi đôi mắt ảm đạm.
Trong lòng Dương Tĩnh tê rần, thương tiếc vô hạn. Hắn nhẹ giọng nói:
“Được rồi, chúng ta không đề cập đến chuyện này nữa. Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta ra ngoài xem.”
Sau khi Dương Tĩnh không còn nhắc đến chuyện của Dương Kiện trước mặt Tiêu Thương Hải nữa. Tiêu Thương Hải vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không chủ động hỏi đến.
Dương Tĩnh cảm thấy bất đắc dĩ trong lòng.
Hắn cũng không đưa Dương Kiện đi. Nếu như để hài tử này lưu lạc trên thảo nguyên, nói không chừng sẽ bị những kẻ có tâm trong người Hồ tìm được, đưa cho người của Đại Thịnh nuôi nấng cũng không được, ngày sau không biết sẽ sinh ra loại sóng gió nào, thật giống như một quả bom hẹn giờ. Huống chi ngay từ đầu hắn đã không muốn đưa Dương Kiện đi.
Trong người hài tử này có chảy một nửa huyết mạch của Tiêu Thương Hải.
Dương Tĩnh cho rằng sau khi mình sống lại sẽ có thể thay đổi tất cả.
Hắn bảo vệ Uyển Nương, sớm cứu được Thương Hải về, đổi tên A Kỳ Diệp thành Dương Kiện, còn đối đãi với nó giống như đối đãi với cốt nhục thân sinh của mình. Hắn buốn bù đắp lại sai lầm của mình kiếp trước.
Mặc kệ giữa những người lớn đã xảy ra chuyện gì, Nô Mã Vương tuy rằng tội ác tày trời, nhưng Dương Kiện bé nhỏ lại vô tội.
Dương Tĩnh dù sao cũng trở về từ đời sau, có rất nhiều việc đều thấy phai nhạt đi. Sám hối mười thế khiến hắn lĩnh ngộ được rất nhiều điều, hơn nữa trong xã hội phồn hoa cởi mở ở kiếp kia, mấy việc con riêng, ngoại tình, ly hôn hoặc tái hôn, nhiều không kể xiết. Tiêu Thương Hải là người bị hại, là bị cưỡng ép sinh ra hài tử này, vì vậy không chỉ có hài tử vô tội, Tiêu Thương Hải cũng là vô tội.
Dương Tĩnh đã không còn tâm tư hẹp hòi ích kỷ trước kia. Khi còn ở nước Mỹ thì hắn đã từng hẹn hò với một quả phụ còn trẻ tuổi, quả phụ xinh đẹp kia còn có hai đứa con, hắn cũng rất thích hai đứa bé kia. Nếu không phải sau khi tốt nghiệp bị ông anh hắn một cước đá về nước, nói không chừng hắn sẽ tiếp tục hẹn hò với tình nhân kia nữa đâu.
Nói chung, hiện tại hắn vô cùng rộng rãi và thấu hiểu với rất nhiều chuyện, cũng có lòng bao dung rộng lớn. Bất quá lòng bao dung này chỉ là đối với Tiêu Thương Hải mà thôi, những người khác không cần thiết.
Tiêu Thương Hải tuy rằng quyết tuyệt tàn nhẫn không gặp hài tử này, thậm chí kiên trì muốn đưa hài tử đi. Nhưng trong lòng Dương Tĩnh hiểu rõ y miệng cứng tâm mềm bao nhiêu. Trong lòng y, cũng yêu hài tử này.
Nhớ tới kiếp trước khi hắn tận tay ném chết hài tử nho nhỏ này trước mặt Tiêu Thương Hải thì gương mặt Tiêu Thương Hải liền tái nhợt cùng hai mắt trống rỗng, còn có sự yếu đuối, hối hận, cùng đau khổ vô tận của Tiêu Thương Hải sau đó, đều nói rõ y có tình cảm với hài tử này. Dù không thừa nhận, mẫu tử liên tâm, y vẫn là không thể dứt bỏ huyết mạch thân tình.
Vì vậy lúc này đây, Dương Tĩnh không muốn để Tiêu Thương Hải thương tâm khổ sở, hắn cũng không ngại coi Dương Kiện như cốt nhục của chính mình.
Hắn để Hoàng Tử Quy cùng người hầu chăm sóc Tiêu Thương Hải thỉnh thoảng lại lộ ra vài chuyện về hài tử mới sinh, nhưng mỗi lần Tiêu Thương Hải dường như không có nghe thấy, trước sau vẫn không hề động dung. Song Dương Tĩnh vẫn kiên trì không ngừng để thủ hạ làm mấy chuyện này, cách làm ngược lại có chút giống với Nô Mã Vương đời trước.
Ngày hôm đó Dương Kiện vừa bú sữa xong, im lặng nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ.
Hai vú em đang ngồi ở bên cạnh, vừa trông nó, vừa ngồi may vá, thấy Hoàng thượng đột nhiên đi vào, nhanh chóng đứng dậy quỳ xuống.
Dương Tĩnh đi đến bên giường, nhìn một đoàn nho nhỏ ở trên giường, sợ sẽ đánh thức nó, thấp giọng nói:
“Hôm nay Nhị Hoàng tử có ăn được nhiều không?”
Đông thị trả lời:
“Hồi bẩm bệ hạ, hôm nay nhị Hoàng tử ăn nhiều hơn hôm qua hai phần sữa, vừa mới ngủ.”
Dương Tĩnh gật đầu thỏa mãn, sờ sờ hài tử trên giường.
Mấy ngày nay hài tử đã nẩy nở một chút, bệnh vàng da cũng từ từ lui hết, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn trắng noãn mũm mĩm. Chỉ là thực sự quá nhỏ, dưỡng lâu như thế cũng chưa nặng được đến bốn cân.
Dương Tĩnh nói với Đông thị:
“Ngày mai sẽ khởi hành qua sông. Những thứ của nhị Hoàng tử các ngươi đều đã chuẩn bị tốt chưa?”
Đông thị đáp:
“Hồi bệ hạ, đều đã chuẩn bị tốt rồi.”
Dương Tĩnh gật đầu. Hắn rất vừa lòng Đông thị này. Lúc đó hắn tự mình chọn người từ trong mấy vú em mà Đồng Chấn mang đến. Bởi vì thời gian gấp gáp, Đồng Chấn cũng không có thời gian tuyển chọn cẩn thận, suốt đêm tìm đến mấy vú em có gia thế trong sạch từ trong mấy thành trấn xung quanh.
Trong đó có Đông thị này là một quả phụ, vốn có một nhi tử hai tuổi, còn chưa cai sữa. Nhưng một tháng trước hài tử bệnh chết, nàng liền bị nhà chồng đuổi ra khỏi cửa. Nàng có một người bà con làm việc trong phủ Chiếu tướng của Đồng Chấn, nghe nói Chiếu tướng muốn tìm vú em, liền tiến cử nàng. Đồng Chấn điều tra một chút, thấy gia thế nàng cũng coi như trong sạch, liền đưa đến đây.
Mấy người khác không được chọn, đều bị dẫn quay về. Một vú em được giữ lại nữa là Vương thị, không được nhanh nhẹn nhu thuận như Đông thị, nhưng thành thật chất phác, làm việc cũng rất tận tụy.
Dương Tĩnh nói:
“Sau khi qua sông, trẫm sẽ trực tiếp đưa nhị Hoàng tử về kinh. Các ngươi có nguyện ý tiếp tục hầu hạ nhị Hoàng tử không?”
Hai vú em đều nghe hiểu lời này.
Vương thị do dự, dường như có chút không muốn. Đông thị thì suy nghĩ một chút, cúi đầu nói:
“Nô tỳ nguyện ý tiếp tục hầu hạ nhị Hoàng tử.”
Dương Tĩnh quen xử lý những chính sự to tát bên ngoài, không quá giỏi về việc ứng đối những việc bên trong này, cũng không biết làm sao. Bất đắc dĩ Tiêu Thương Hải còn đang tĩnh dưỡng, không có tinh lực quản những việc này. Cho dù có, phỏng chừng y cũng không muốn để ý đến. Ngày hôm nay Dương Tĩnh đến nhìn Dương Kiện, thuận tiện hỏi.
Hắn nói:
“Các ngươi không cần trả lời gấp gáp, hiểu rõ rồi hãy quyết định. Chuyện này trẫm giao cho Trương đại nhân xử lý, các ngươi nghĩ thông suốt rồi thì đi tìm hắn.”
Nói xong hắn liền rời đi, dặn dò Trương Lữ vài câu.
Trương Lữ thật cẩn thận nói:
“Bệ hạ, ngài thực sự muốn dẫn nhị Hoàng tử quay về kinh?”
Dương Tĩnh nói:
“Đương nhiên!”
Trương Lữ thấp thỏm trong lòng, khéo léo nhắc nhở Hoàng thượng:
“Vậy bên tiền triều… Còn có Thái hậu bên đó, ngài có phải là nên sớm đưa thư báo tin qua không?”
Dương Tĩnh ngẫm nghĩ một chút, nói:
“Ngươi nói rất đúng. Trẫm viết một phong thư cho Thái hậu trước. Còn chuyện tiền triều bên kia, chuyện riêng trong hậu cung của trẫm, còn chưa đến lượt bọn họ quản.”
Trương Lữ nghĩ thầm: Việc Hoàng tự, sao lại không phải đại sự chứ? Nhị Hoàng tử tuy rằng là do Hoàng hậu sinh ra, đặt tên là Dương Kiện, nhưng dù sao cũng là huyết mạch của Nô Mã Vương. Hoàng thượng cứ công khai ôm về cung như vậy, đám quan văn hủ nho há có thể từ bỏ ý đồ?
Bất quá hắn không dám nhiều lời nữa, lui xuống làm việc.
Dương Tĩnh quả thực viết một phong thư cho Thái hậu, sai người ra roi thúc ngựa đưa về kinh.
Ngày hôm sau hắn mang Tiêu Thương Hải còn đang tĩnh dưỡng cùng Dương Kiệm còn nằm trong tã, qua sông Trường Giang, bước lên vùng đất của Đại Thịnh.