Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 117




Đi ở trên con đường kia, Dương Tĩnh đã không còn cảm thấy xa lạ.

Hắn vẫn thấy kỳ lạ, con đường này, là đường xuống suối vàng sao? Thế nhưng hắn biết đợi ở một bên đường, không phải cầu Nạ Hà, canh Mạnh Bà, mà là nơi thần bí kia.

Bàn đá kia… Còn có thể ở nơi nào chứ?

Nghĩ đến bàn đá thần kỳ, có thể thấy được mọi chuyện, Dương Tĩnh đột nhiên cảm thấy sương mù dày đặc xung quanh cũng trở nên đáng yêu, bước chân không khỏi cũng nhanh hơn.

Thế nhưng bất kể hắn đi bao lâu, bốn phía đều là sương mù im lặng, sương mù dày đặc này cũng không có nửa dấu hiệu là sẽ tan đi.

Hắn bắt đầu lo lắng, hô to:

“Thần tiên! Thần tiên người ở đâu? Ta là Dương Tĩnh, ta đã về rồi! Thần tiên!”

Thế nhưng gọi một lúc cũng không có người trả lời. Dương Tĩnh mấy năm gần đây làm Hoàng đế đến quen, tính tình cũng lớn hơn, không khỏi tức giận:

“Sao lại không có ai vậy chứ? Cho dù là đường xuống suối vàng, cũng phải có Hắc Vô Thường Bạch Vô Thường gì đó luân phiên dẫn đường chứ! Đây là đạo đãi khách của Âm phủ à!”

“Ha ha…”

Một tiếng cười trong vắt trầm thấp truyền đến bên tai.

Dương Tĩnh chấn động, lập tức trở nên thành thật.

“Ngươi biết rõ đây không phải là Âm phủ, sao có Hắc Vô Thường Bạch Vô Thường được chứ.”

Sương trắng xung quanh từ từ tản đi, lộ ra hoa cỏ xanh tươi, trời quang núi đá. Một thân ảnh màu tím từ từ chậm rãi xuất hiện.

“Nếu ngươi muốn đến Âm phủ, ta có thể lập tức tiễn ngươi đi. Ngươi có muốn đi không?”

Ngữ điệu của thần tiên áo tím luôn lười biếng như vậy, giống như vẫn chưa tỉnh ngủ, nhàn nhã lạnh nhạt.

Dương Tĩnh tuy rằng nhìn không rõ ngũ quan của hắn, nhưng có thể phát hiện hắn là đang mỉm cười, liền lớn gan quỳ xuống, cung kính nói:

“Thần biết, ta biết là ngài đưa ta quay về. Tuổi thọ của ta đã tận, ngài đưa ta đến chỗ nào đều là tự nhiên. Nhưng ta vẫn còn một tâm nguyện, xin ngài cho ta liếc mắt nhìn Tiêu Thương Hải một lần. Thần tiên, van cầu ngài!”

“Được rồi, không cần phải nói nữa. Chuyện làm đến cùng, tiễn Phật đến Tây Thiên. Ngươi luân hồi mười thế, chỉ khẩn cầu một chuyện, bản tôn có thể nào không tác thành cho ngươi được viên mãn chứ? Đi theo ta.”

Thần tiên áo tím nói rồi liền xoay người rời đi, Dương Tĩnh vội vội vàng vàng đứng dậy đuổi kịp.

Tòa cung điện đẹp đẽ đến tận cùng, rộng lớn uy nghi lần thứ hai xuất hiện trước mặt.

Dương Tĩnh đi theo phía sau thần tiên áo tím, lần thứ hai đi vào cung điện thật dài, hành lang quanh co giống như không điểm đầu và điểm cuối.

Lời nguyền mười thế, nghiệp chướng mười thế, đơn độc luân hồi.

Tâm hồn lụi tắt, yêu hận tình si, nhân duyên tan biến.

Tình thâm người lẻ loi, tình si người đoạn tuyệt, tình thâm người lẻ loi, tình si người đoạn tuyệt…

Tình thâm người lẻ loi, yêu say mê người đoạn tuyệt.

Tiếng ngâm xướng trầm tháp lại quanh quẩn bên tai, thần tiên áo tím không nhanh không chậm đi ở phía trước, mái tóc thật dài chạm đến mặt đất, đai tua vàng kim bên hông lắc lư nhẹ nhàng, mang theo chút ý vị xinh đẹp lại phóng khoáng.

Trong không gian thần bí và khung cảnh lung linh kỳ ảo xung quanh, thần trí Dương Tĩnh có chút mơ màng, giống như rơi vào một cảnh mơ nào đó.

Một lão giả thành kính quỳ ở bên ngoài hành lang, bóng lưng còng còng, mái tóc trắng xóa.

Dương Tĩnh hoảng hốt nhớ tới, khi hắn đến cũng từng gặp qua bóng dáng này, chỉ là khi đó hình như đi từ hướng ngược lại.

Trong lòng Dương Tĩnh dâng lên cảm giác đồng bệnh tương liên. Mười thế luân hồi, từng có bao nhiêu người cầu khẩn ở nơi này chứ? Mình đã từng, cũng là một người trong số đó.

Không biết từ lúc nào, hắn đã đi theo thần tiên áo tím đến một thảm cỏ, chiếc bàn đá màu trắng thần bí kia lẳng lặng nằm ở giữa thảm cỏ.

Nhưng khiến Dương Tĩnh giật mình chính là, bên cạnh bàn đá lại có một người nữa.

Dương Tĩnh chưa bao giờ gặp qua một nam nhân tuấn mỹ như vậy, cho dù là Tiêu Thương Hải, cũng so ra không bằng một phần mười gương mặt kia.

Đây là một thanh niên, nhìn qua tuổi không lớn lắm, dáng vẻ khoảng hai mươi ba hai mươi tư, mái tóc đen nhánh mềm mại dài chấm đất, làn da trắng nõn, vẻ mặt toát lên vẻ thánh khiết.

Chỉ là tư thế của thanh niên kia có chút kỳ lạ. Hắn một chân dẫm lên mép bàn đá, một tay vén ống tay áo, động tác dũng mãnh, giống như đang muốn nhảy xuống dưới.

Thấy thần tiên áo tím đột nhiên xuât hiện, khóe mắt thanh niên kia hơi giật, lập tức nhảy xuống khỏi bàn đá, nghiêm trang đứng thẳng, giống như tư thế bất nhã vừa rồi chỉ là một ảo giác.

“Phụ thân.”

Thanh niên cung kính gọi một tiếng, Dương Tĩnh kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa là rơi cằm (Tuy rằng hiện tại hắn là linh hồn, cằm không thể nào rơi ra được, nhưng không ngại bày tỏ sự khiếp sợ của hắn một chút).

“Cục cưng con vừa rồi là làm cái gì? Chẳng lẽ là gấp gáp muốn quay về?”

Trong giọng nói của thần tiên áo tím mang theo vài phần trêu ghẹo.

Cục cưng…

Xưng hô này, không chỉ khiến khóe miệng thanh niên co rút, ngay cả Dương Tĩnh cũng không nhịn được mà da đầu run lên.

“Phụ thân, hài nhi chỉ là nghĩ thần kính thông thế này chơi rất vui, không có ý gì khác.”

Không biết có phải là Dương Tĩnh nhìn nhầm hay không, hắn cảm giác lúc thanh niên nói chuyện thì có hơi nghiến răng. Nhưng mà… Thì ra bàn đá này gọi là thần kính thông thế sao? Cuối cùng cũng biết tên rồi.

Thần tiên áo tím cười nhạt nói:

“Ta nghĩ con chắc là nhìn thấy có người bắt nạt Long thần nhà con, nhịn không được muốn chạy về xem đâu. Nếu là như vậy, vi phụ cũng không phải là không thông tình lý, đưa con quay về cũng được. Nhưng nếu như không phải, vậy vi phụ cũng không cần lo lắng nữa, con cứ an tâm ở lại chỗ này tu luyện đi.”

Sắc mặt thanh niên lập tức thay đổi, quả nhiên là khóc không ra nước mắt, ủ rũ nói:

“Phụ thân đừng trêu chọc con nữa, con ở lại đây tu luyện.”

Thần tiên áo tím thỏa mãn gật đầu, nói với Dương Tĩnh:

“Ngươi muốn nhìn gì đó, muốn nhìn thì nhìn đi. Xem xong, bản tọa đưa ngươi về.”

“Đa tạ thần tiên!”

Dương Tĩnh khẩn cấp nhào đến trước thần kính thông thế, cũng không hỏi thần tiên sau khi xem xong thì muốn đưa hắn đến nơi nào.

“Còn giờ, con đi theo ta.”

Người áo tím thản nhiên nói với thanh niên.

Thanh niên lưu luyến liếc mắt nhìn thần kính thông thế, buồn bã ỉu xìu theo sát thần tiên áo tím rời đi.

Thần kính thông thế này giống như có thể nghe được tiếng nói từ đáy lòng Dương Tĩnh. Khi hắn nhào đến bên cạnh, liền chậm rãi dâng lên một trận gợn sóng, một màn trong kiếp sống vừa rồi hiện lên trước mắt Dương Tĩnh.

Nhìn Tiêu Thương Hải ôm thi thể hắn tròn ba ngày ba đêm, cuối cùng đau đớn khóc thành tiếng, trong mắt Dương Tĩnh không khỏi dâng tràn nước mắt rơi xuống.

Hắn tuy rằng biết tuổi thọ của mình chỉ đến bốn mươi lăm tuổi, lại không ngờ rằng không hề dự đoán trước mà ra đi trong lúc ngủ. Hắn vốn tưởng rằng bản thân còn một chút thời gian, thế nào cũng sẽ để lại di ngôn lúc hấp hối, dặn dò Thương Hải và hài tử vài câu khi đó trước khi qua đời. Ai ngờ thần tiên này đúng hạn, ngay cả vài khắc cũng không cho hắn thêm.

Lại không biết thần tiên áo tím đã nghĩ bản thân mình rất nhân hậu, khồn để Dương Tĩnh chết đi trong lúc hoan ái với Tiêu Thương Hải, tốt xấu gì cũng để cho bọn họ ân ái một lần cuối cùng, qua canh ba mới đưa Dương Tĩnh đi.

“Thương Hải…”

Dương Tĩnh nhẹ nhàng nỉ non, mắt đã ươn ướt.

Hắn vươn tay, muốn vuốt đi nước mắt trên mặt Tiêu Thương Hải ở trong thần kính, nhưng vừa đụng vào đã tạo ra một vòng rung động, ở nơi chạm vào mặt kính rung lên rồi nhòa đi.