Dương Tĩnh biết rõ những chuyện đã xảy ra, phất tay để Mặc Hương lui xuống, lẳng lặng nằm bên cạnh Tiêu Thương Hải.
Lúc này hắn thật sự không nghĩ đến chuyện hai hài tử mới sinh nên được nâng niu, chỉ một lòng ở bên cạnh người âu yếm.
Thời gian của hắn không còn nhiều, những ngày tháng lẳng lặng làm bạn bên nhau chẳng còn được mấy ngày. Tiêu Thương Hải vì hắn không để ý đến thân thể sắp sinh lao ra khỏi tẩm điện, khiến hắn vừa cảm động vừa đau lòng.
Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân.
Có một ái nhân như vậy làm bạn, sao hắn có thể bỏ được mà đi trước đây?
Không hiểu vì sao, viền mắt Dương Tĩnh cũng đỏ lên.
Tiêu Thương Hải ngủ tròn hai ngày mới tỉnh lại. Cũng cần có người đến đỡ mới có thể miễn cưỡng thuốc xong chén thuốc và thuốc bổ.
Dương Tĩnh trái lại khôi phục tinh thần trước, nhìn qua khỏe mạnh không khác gì người bình thường.
Hắn ôm nhi tử, nói với Tiêu Thương Hải:
“Tuy là sinh non, nhưng hài tử này ngược lại rất khỏe mạnh. Đáng tiếc muội muội nó thân thể quá yếu, trẫm cũng không dám ôm.”
Tiêu Thương Hải mỉm cười:
“Bệ hạ đã nghĩ ra tên nào hay chưa?”
Dương Tĩnh trầm tư một lát, nói:
“Nghe nói dân gian vì muốn hài tử sinh non sống khỏe mạnh, cũng không đặt tên trước, hài tử này trước tiên cứ gọi là Ái nhi, nữ hài gọi là Ái muội, chờ sau khi hai đứa tròn một tuổi thì đặt tên chính thức sau.”
Tiểu Công chúa quá mức gầy yếu, sinh ra thì không được bốn cân, Dương Tĩnh có chút lo lắng sẽ không nuôi sống nổi, kêu hai vị ngự y cùng mấy dưỡng nương mười hai canh giờ đều túc trực bên cạnh. Tiểu Hoàng tử ngược lại rất khỏe mạnh, sinh ra nặng khoảng sáu cân, nhìn qua không khác gì trẻ con bình thường lắm. Chỉ là việc nó ra đời quá mức ly kỳ, còn là sinh ra ngay bên chân tháp ở Phượng Nghi cung…
Tiêu Thương Hải nhớ đến nữ nhi, trong lòng có chút hổ thẹn. Vì để hài tử có thể bình an lớn lên, thà rằng tin mấy chuyện mê tín, trước tiên không đặt tên cũng được.
So sánh với tiểu Công chúa gầy yếu đến mức không biết có thể sống sót hay không, tam Hoàng tử chào đời cũng là một việc vui lớn của hoàng gia. Chỉ là Hoàng hậu sinh con xong thì thân thể suy yếu, long thể của Hoàng thượng cũng không được tốt, bởi vậy vẫn không làm tiệc chúc mừng. Chỉ làm khánh yên khi hai hài nhi được trăm ngày.
Cuối năm thì, Thái tử phi sinh hạ trưởng tử, đây là hài tử đầu tiên của Thái tử, cũng là trưởng tôn của Hoàng thượng.
Tất cả mọi người đều nghĩ, con nối dõi của Thịnh Huy đế sẽ giống như triều Đại Thịnh hưng thịnh phồn vinh này, kéo dài không ngừng, đời đời phồn thịnh. Cho dù là Dương Tĩnh lúc ấy, cũng nghĩ như vậy.
Thảo nguyên lại không yên ổn, Dương Kiện lần thứ hai thỉnh binh, cuối cùng thuyết phục được Hoàng thượng, mang hai ngàn thân binh lao đến biên quan, tòng quân chiến đấu.
Đây là con đường mà hắn lựa chọn.
Cũng một năm này, tam Hoàng tử được ban tên là Dương Tranh, Hoàng trưởng tôn ban tên Dương Cố, nhị Công chúa ban tên Dương Vĩnh Yên, phong là Trường Khang Công chúa.
Tam Hoàng tử và muội muội sinh đôi đều thuận lợi sống sót. Chỉ là Công chúa Trường Khang luôn ốm đau bệnh tật, toàn bộ tâm tư của Tiêu Thương Hải và Dương Tĩnh đều đặt ở trên người ấu nữ này, tam Hoàng tử được chăm sóc có chút sơ sài, Tiêu Thương Hải liền dứt khoát giao phó cho Thái tử phi, để nàng chăm sóc dạy dỗ cả tam Hoàng tử lẫn Hoàng tôn.
Lúc này không một ai biết, hai thúc chất cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tương lai sẽ trở mặt thành thù. Dương Tranh còn trở thành đế vương máu lạnh lãnh khốc vô tình nhất trong lịch sử Đông Thịnh.
Nhìnấu tử một tuổi rưỡi và trưởng tôn một tuổi cùng mặc quần yếm, lăn tròn chơi đùa trên tấm thảm mềm mại ấm áp, Dương Tĩnh không khỏi vuốt vuốt chòm râu dưới cằm, hơi mỉm cười.
Thực ra nói là chơi đùa, không bằng nói là Dương Cốđầu còn chưa có mấy tóc gánh trách nhiệm hâm nóng tình cảm. Bé thỉnh thoảng lại đẩy tiểu nhân nhi bên cạnh một chút, trong miệng y y nha nha nói thứ ngôn ngữ người khác nghe không hiểu. Nhưng Dương Tranh rất xa cách với bé, chỉ nhìn chằm chằm lão hổ trong tay rồi kéo kéo đuôi. Dương Cố nhỏ hơn nửa tuổi, có chút chịu không nổi bị bạn chơi cùng lạnh nhạt như thế, nhảy qua nắm lấy lỗ tai con cọp bằng vải, dùng sức kéo vào trong lòng.
Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Dương Tranh không chút thay đổi trừng mắt nhìn Dương Cố một hồi, đột nhiên hai tay đẩy mạnh, khiến Dương Cố ngã đặt mông xuống sàn. Sau đó bé có chút đắc ý mà một lần nữa đoạt lại con cọp vải, còn dùng gương mặt đầy thịt giống như bánh bao rất sinh động trừng mắt liếc Dương Cố một cái.
Dương Cố ngây người ra một lát, cũng không có khóc, lần thứ hai nhào đến bên cạnh Dương Tranh, gương mặt nhỏ nhắn có chút lấy lòng, giống như muốn cùng chơi con cọp vải với bé.
Tiêu Thương Hải ôm Công chúa Trường Khang len lén nhẹ nhàng đi đến, cũng đặt nữ nhi lên tấm thảm êm dày, dịu dàng nói:
“Vĩnh Yên ngoan, đến chơi cùng với ca ca đi.”
Dương Vĩnh Yên lớn lên gầy yếu nhỏ nhỏ, tính tình cũng có chút nhút nhát, ngồi dưới đất nhìn ca ca sinh đôi, giống như bé trời sinh đã biết ai thân thiết gần gũi với bé hơn. Nhưng đáng tiếc, Dương Tranh và bé cũng không có tâm linh tương ứng, vẫn chăm chú nghịch con cọp vải trong tay. Trái lại là Dương Cố thấy tiểu tỷ tỷ (thực ra là cô cô) mới đến, vui sướng bò qua.
Dương Tĩnh hỏi:
“Đồ cưới của Nguyên An chuẩn bị thế nào rồi?”
Tiêu Thương Hải nói:
“Hầu như là đầy đủ hết rồi. Chỉ là… Nguyên An dù sao cũng còn hơi nhỏ, qua năm mới cũng chỉ mới mười bốn mà thôi.”
Dương Tĩnh nói:
“Trẫm và Lục Trạc đã nói trước với nhau, trước tiên cứ thành hôn, chưa viên phòng. Nguyên An là trưởng nữ của trẫm, là Công chúa Trường Bình của Đại Thịnh, Lục gia không dám bạc đãi nó đâu.”
Dương Tĩnh ngàn chọn vạn chọn, cuối cùng chọn được thứ tử Lục Thăng của Lục Trạc làm con rể. Lục Thăng năm nay mười sáu tuổi, văn võ song toàn, rất có phong thái của phụ thân. Tiêu Thương Hải cũng vô cùng thỏa mãn với vị nữ tế này.
“Không phải dâu trưởng, sau này Trường Bình sẽ ít phải lo lắng hơn nhiều.”
Dương Tĩnh mỉm cười:
“Trẫm chỉ mong nó và Vĩnh Yên tương lai đều có thể bình an, hạnh phúc vui vẻ mà đi hết một đời.”
Tương lai của Vĩnh Yên hắn hẳn là không được nhìn thấy, chỉ có thể vào lúc còn sống, sắp xếp ổn thỏa cho hôn sự của Nguyên An. Nữ nhi cưng chiều, cả đời này của hắn, cũng chỉ có hai nữ nhi là Nguyên An, Vĩnh Yên thôi. Từ khi hắn ban phong hào cũng có thể nhìn ra mong đợi của hắn dành cho nữ nhi, một người là Trường Bình, một người là Trường Khang.
Với nhi tử, hắn ngược lại không quá lưu ý như thế. Thái tử đã thành niên, cũng dần dần tiếp nhận chính sự, tương lai kế thừa sự nghiệp nhất thống giang sơn, nói vậy cũng không còn nỗi lo hậu hoạn về sau.. Dương Kiện bỏ bút tòng quân, chính là con đường mà nó lựa chọn, Dương Tĩnh và Dương Quanh Vinh cũng đủ tin tưởng vào nó, con đường sau này cũng do nó thôi. Còn ấu tử Dương Tranh, là thân đệ đệ của Thái tử, là Thân Vương tương lai, đã định trước khi nó còn sống đều sẽ được hưởng hết vinh hoa phú quý, Dương Tĩnh còn gì để lo lắng nữa?
Trên mặt đất truyền đến tiếng cười đùa vui vẻ của trẻ nhỏ.
Dương Tĩnh nhìn qua, Dương Cố đã đến chơi với tiểu cô cô, cười khanh khách, mà Dương Tranh mặt vẫn không có chút thay đổi ngồi một mình ở bên cạnh, con cọp vải đã đặt sang một bên, nhưng không hiểu sao lại ngây người ra.
Tiêu Thương Hải nhíu mày nói:
“Hài tử Tranh nhi này tính tình sao lại cô độc như thế, cũng không biết là giống ai.”
Dương Tĩnh nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo của ấu tử, ngược lại có chút trầm tư nói:
“Dáng vẻ của Tranh nhi lớn lên thật tốt, nếu đổi cho Vĩnh Yên thì tốt rồi.”
So sánh với dung mạo xinh đẹp của Dương Tranh, gương mặt của Công chúa Trường Khang ngược lại có chút bình thường. Nhưng trên thực tế thì, đây chỉ là bởi vì bộ dáng của Dương Tranh quá đẹp, bất cứ một hài tử nào so với bé đều sẽ mặc cảm tự ti. Thực ra Công chúa Trường Khang cũng là một tiểu mỹ nhân.
Tiêu Thương Hải cười than:
“Ngươi không lo lắng cho tính cách của nhi tử, ngược lại quan tâm đến dung mạo, thực sự là đảo lộn đầu đuôi mà.”
Dương Tĩnh cười:
“Nói cũng phải. Dung mạo của ngươi cũng đẹp vô cùng, trẫm thấy Tranh nhi là cực kỳ giống ngươi, khi trưởng thành nhất định còn tuyệt sắc hơn ngươi.”
Tiêu Thương Hải nói:
“Cũng may là Tranh nhi sinh ra trong hoàng gia,nếu là nhà bách tính bình thường, đây cũng không phải là chuyện gì may mắn. Nhưng bản sắc nam nhi không ở dung mạo. Ngươi nói đúng, nếu nó đổi cho Vĩnh Yên thì tốt rồi.”