Vào tháng tư, khí trời chuyển ấm, trời xanh mây trắng, nhiều loài hoa trong ngự hoa viên cũng chậm rãi nở tỏa hương thơm ngát.
Tiêu Thương Hải đã mang thai được bảy tháng, bụng cực kỳ lớn, nhìn qua giống như đã đủ tháng, hai tay phải đỡ lấy bụng mới có thể đi lại.
Dương Tĩnh nhìn bụng y qua một ngày một đêm lại khác đi, không khỏi nhìn thấy mà giật mình, lo lắng một hồi liệu có phải là lại bổ quá mức khiến thai nhi béo quá khó sinh, một hồi lại lo lắng nếu bồi bổ thiếu Tiêu Thương Hải sẽ không đủ dinh dưỡng. Tâm tình mâu thuẫn như vậy khiến hắn có chút tiều tụy. Tiêu Thương Hải lại lúc thích ngủ thì ngủ, mỗi ngày vẫn không quên đến Tàng Thư các một lần.
Dương Tĩnh cực kỳ bội phục sự bình tĩnh của y, chỉ cảm thấy nếu như bản thân mình mỗi ngày trên người đeo theo một cái bụng nặng hơn mười cân, tuyệt đối sẽ không kiên trì được. Nhưng thấy dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của Tiêu Thương Hải, lại nghĩ bản thân mình có chút quá kinh ngạc.
Lẽ nào là đã thực sự già rồi, sức chịu đựng ngày một kém đi?
Dương Tĩnh có đôi khi không hiểu nổi tâm tư của Tiêu Thương Hải.
Tiêu Thương Hải khi còn trẻ thì tính tình táo bạo, hoạt bát kiêu ngạo. Khi thanh niên thì ẩn nhẫn thâm trầm lại thận trọng. Sau khi bước vào tuổi trung niên liền bình tĩnh nội liễm, không giận tự uy, nhưng có hai điểm vẫn không thay đổi.
Một điểm là tình yêu của y dành cho Dương Tĩnh, trước sau như một, cho dù từng có tranh cãi ầm ĩ, từng có đau lòng, nhưng cũng chỉ như cơn gió thổi qua mặt nước, không để lại dấu vết. Điểm thứ hai, chính là chủ ý mà y đã quyết định, tuyệt đối không một ai có thể thay đổi, dù cho Dương Tĩnh xuất ra toàn bộ khí thế bá vương, cũng chỉ có thể cười ha hả để cho Tiêu Thương Hải nói tránh sang chuyện khác, tránh nặng tìm nhẹ, cuối cùng là muốn làm gì thì làm thế đó.
Bởi vậy Dương Tĩnh không hiểu nổi, vài lần trước có thai, Tiêu Thương Hải đều rất bảo trọng chính mình, cho dù là lúc mang thai Dương Quang Vinh cùng hắn chạy ra chiến trường, cũng vẫn ở yên trong trướng, lấy việc an thai làm trọng. Nhưng lần này tuổi đã cao lại mang thai, còn mang theo cái bụng lớn chạy tới chạy lui, một ngày không chịu an ổn.
Dương Tĩnh vì cái thai này của y mà lo sợ không thôi, lại thấy người mang thai dường như không hề có chút khẩn trương, mỗi ngày làm từng bước ăn, tản bộ, coi sóc thư khố, cuộc sống cực kỳ có quy luật, chăm chỉ vận động.
Dương Tĩnh biết y thuật của Tiêu Thương Hải không tệ, thấy y tự biết trong lòng, liền miễn cưỡng buông tâm tình giống như lão mẹ.
Ngày hôm đó Tiêu Thương Hải giống như thường ngày, sau khi thức dậy thì dùng qua tảo thiện, nghỉ tạm một lát, liền động người tản bộ đến Tàng Thư các. Y bưng cái bụng chậm rãi đi ở đằng trước, đám cung nữ và thái giám theo sau cực kỳ cẩn thận chú ý đi theo.
Đi được một nửa, cảm thấy mệt mỏi, Tiêu Thương Hải liền vẫy tay, phía sau lập tức khiêng một chiếc ngọc liễn có chỗ ngồi rộng rãi mềm mại lên. Mặc Hương tự mình đến đỡ, Tiêu Thương Hải chậm rãi ngồi vào, được khiêng đi tiếp.
Thư khố thực ra đã được sắp xếp hoàn chỉnh. Mấy vạn sách cổ và bản sách quý hiếm, phân loại ngăn nắp ở đúng chỗ tương ứng.
Tiêu Thương Hải thích ngồi ngẩn người ở nơi yên tĩnh đầy mùi mực này, uống một chén nước trà xanh, lật một quyển sách ra xem giải trí, lại ăn chút điểm tâm, bất tri bất giác đã qua giờ ngọ.
Bất quá y chỉ ngồi thêm được nửa canh giờ, liền có một thái giám thở hồng hộc chạy đến, kinh hoàng nói:
“Hoàng hậu điện hạ, không tốt rồi, Hoàng thượng ngất ở trên điện Thái Hòa.”
Tiêu Thương Hải cả kinh, lập tức buông sách, đứng dậy:
“Sao lại như thế?”
Y vừa ngồi lên ngọc liễn chạy về, vừa nghe thái giám ở bên cạnh vừa chạy vừa trả lời.
Vốn là Hoàng thượng lên triều sớm thì còn rất khỏe mạnh, nghe được tin chiến thắng từ Nam Cương truyền về, còn vui mừng đến mức cười ha ha, ai ngờ cười cười một hồi đột nhiên gục xuống, đại thần trong triều đều luống cuống. Cũng may lúc đó Thái tử cũng ở bên cạnh dự thính, vội vã truyền ngự y đến, đưa Hoàng thượng về Phượng Nghi cung.
Tiêu Thương Hải vội vã quay về cung, Dương Quang Vinh đang lo lắng đứng chờ, thấy mẫu hậu mang theo cái bụng cực lớn gần như là chạy từng bước nhỏ đến, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, gương mặt vốn mang theo lo lắng hốt hoảng liền rịn ra vài giọt mồ hôi lạnh.
Lúc này ngự y đã bắt mạch xong, Tiêu Thương Hải vội hỏi:
“Hoàng thượng làm sao?”
Sắc mặt ngự y rất xấu, ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống, nói:
“Y thuật của vi thần không tinh, không dám vọng ngôn phán đoán. Thỉnh Hoàng hậu và Thái tử điện hạ gọi thánh thủ trong thái y viện đến cùng hội chẩn.”
Tiêu Thương Hải nghe xong, chỉ cảm thấy đầu ‘ầm’ một tiếng, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt. Y vốn tuyệt không nghĩ tới tình huống của Dương Tĩnh sẽ trầm trọng nguy hiểm, dù sao Dương Tĩnh vẫn còn trẻ tuổi tráng niên, thân thể lại luôn luôn khỏe mạnh, dáng vẻ rất không giống sẽ bị bệnh nặng. Nhưng hiện tại nghe ý tứ trong lời ngự y nói, dường như là cực kỳ không tốt, không khỏi loạng choạng sắp ngã.
Thái tử lao qua đỡ lấy y:
“Mẫu hậu! Mẫu hậu!”
Tiêu Thương Hải hít sâu một hơi, trấn tĩnh nói:
“Đi! Gọi Hoàng Tử Quy đến. Còn có… Mời cả sư thúc của con đến.”
Thái tử lúc này cũng hiểu được là không tốt, sắc mặt không khỏi cũng trắng bệch, hoang mang bối rối vội vã chạy ra ngoài.
Y thuật của Hoàng Tử Quy cao minh, lại cực kỳ dốc lòng nghiên cứu nội khoa, phụ khoa. Tạ Như Thương cũng giỏi y thuật, nhưng lại tinh thông phương pháp châm cứu nội khí hơn. Hai vị này liên thủ, cũng đủ để so sánh với hơn phân nửa đại phu của Đại Thịnh. Chỉ là Tạ Như Thương theo võ công tăng tiến, bình thường cũng không mấy khi vận dụng y thuật, Tiêu Thương Hải tôn trọng ý nguyện của hắn, cũng hiểu được điểm mạnh của hắn, tự nhiên không có ý nghĩ để hắn bắt mạch cho Hoàng đế.
Nhưng vào thời khắc đặc biệt như thế này, Tiêu Thương Hải lại không chút do dự gọi Tạ Như Thương đến.
Mấy vị thánh thủ sau khi cùng bắt mạch cho Hoàng thượng, sắc mặt đều không tốt lắm.
Tiêu Thương Hải thấy vậy liền cho toàn bộ đám cung nhân lui ra ngoài, bên ngoài sai người canh giữ, trong nội điện chỉ còn lại y cùng Thái tử.
Tiêu Thương Hải trước sau vẫn trấn định, lúc này không khỏi cũng tràn ngập lo lắng cùng bồn chồn:
“Nói đi, Hoàng đế rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tạ Như Thương lần đầu tiên cảm nhận được trên người sư huynh loại khí thế không giận tự uy như thế này, nhìn một chút mấy ngự y bên cạnh đều không dám nói lời nào, không khỏi nhíu nhíu mày, thầm than một tiếng, bước lên một bước, thấp giọng nói:
“Hoàng hậu, Thái tử, hai người nghe xong nhất định phải bình tĩnh.”
Sắc mặt Dương Quang Vinh càng trắng hơn.
Tiêu Thương Hải siết chặt nắm tay, cắn răng nói:
“Ngươi nói!”
Tạ Như Thương thấp giọng nói:
“Hoàng thượng… sợ rằng là sắp đến tận thọ.”
Thái tử kêu lên sợ hãi:
“Sao có thể như vậy? Thân thể phụ hoàng luôn luôn mạnh khỏe, sao… Sao lại… Phụ hoàng rốt cuộc là mắc bệnh gì?”
Trong đầu Tiêu Thương Hải hỗn loạn rối bời, cả người đều trì trệ, hoảng hốt một hồi, đối thoại của Tạ Như Thương và Thái tử không nghe được nổi một câu.
Trong bụng run lên, hai hài nhi bất an bắt đầu đá loạn.
Tiêu Thương Hải thật lâu sau mới phục hồi tinh thần, cảm thấy giọng nói dường như không phải của mình.
“Hoàng thượng… Còn bao lâu nữa?”
Sắc mặt của Hoàng Tử Quy cũng những ngự y khác đều tái nhợt, run giọng nói:
“Sợ, sợ rằng cùng lắm chỉ chống được… một năm.”
Tiêu Thương Hải chấn động toàn thân, lớn tiếng nói:
“Không thể nào!”
Sấm sét giữa trời quang, ở ngay trên Hoàng cung an nhàn mà yên tĩnh này, nổ vang.