Thập Thế Giáp Trùng

Chương 6




Nhẹ nhàng vỗ về một mảnh hoa đào, Càn Khôn đứng trong hoa viên trầm tư, tuy rằng hắn luôn miệng nói muốn hấp dẫn Phong Ly, nhưng hắn càng hiểu được Phong Ly không phải dễ dàng hấp dẫn như vậy, nhu tình bất quá chỉ là một loại ngụy trang, ôn nhu kia chỉ là vẻ bề ngoài, trong ánh mắt vẫn luôn là  bình tĩnh kiềm chế, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng thay đổi.

“Đang suy nghĩ gì?”

Đôi cánh tay phía sau quấn lại, nhẹ nhàng khoát trên lưng hắn.

“Suy nghĩ như thế nào hấp dẫn ngươi a”

Càn Khôn theo cánh tay xoay người lại, trên mặt là mỉm cười ngây thơ, đôi mắt hoa đào tinh tế như hồ thu, hoàn toàn chính là câu dẫn lộ liễu.

“Vậy ngươi nghĩ tới điều gì?”

Phong Ly cười khẽ, thần sắc sung sướng. Nếu không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện ý cười của hắn không thể hiện trên ánh mắt của hắn, ánh mắt của hắn vẫn là sáng ngời dọa người, kế thừa đôi mắt màu tro ánh vàng của Ma quân Tu Trạch – vừa ôn nhu vừa lãnh đạm.

Cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt của Phong Ly, Càn Khôn cả người đều tựa đến bên người hắn:”Không biết vương thượng thích hạng người gì? là phong tình vạn chủng, mê hoặc dụ dỗ hay là thanh thuần đáng yêu, thiên chân vô tà?”.

“Có gì khác nhau sao?”

“Có, vương thượng nếu thích cái trước, rất đơn giản”  nhẹ nhàng mà vuốt vạt áo của Phong Ly, cười quyến rũ hơi hơi ngã về phía sau, lộ ra đường cong thân thể, như là đã luyện qua cả ngàn lần hiểu được phải dùng loại góc độ nào để có thể làm cho chính mình thoạt nhìn càng nhiều mị lực: “Trên giường là được, ở trên giường vương thượng mới có thể biết cái gì gọi là phong tình vạn chủng, mê hoặc dụ dỗ.”

“Nếu ngay cả trên giường cũng biểu hiện giả dối như vậy, ngay cả thanh âm cũng giống như diễn trò, chẳng phải thực làm cho người ta mất hứng?” Phong Ly cười khẽ, vươn tay điểm trên trán Càn Khôn, chậm rãi đem hắn đẩy khỏi ngực của mình: “Huống chi, cho dù bộ dạng người xinh đẹp, ta đối nam nhân cũng không có hứng thú”.

Càn Khôn cũng cười, chỉ là tươi cười của hắn là bừa bãi mà làm càn:”Vương thượng không thử sao có thể kết luận như vậy? Vương  thượng nói vậy, là bởi vì vương thượng ngài còn rất ngây thơ”.

Phong Ly nhíu mày, hắn không thích loại tươi cười này trên mặt Càn Khôn. Nụ cười này rất chói mắt, cuồng ngạo mang theo bi thương không thể che dấu, đó là biểu hiện tự nhiên, ý cười lại mang theo bi thương ăn sâu trong cơ thể.

Lui ra sau hai bước, Càn Khôn tiến vào rừng hoa đào, cây anh đào chuyển thành một vòng luẩn quẩn, hoa màu hồng bay xuống trên đầu của hắn, khiến cho hắn thoạt nhìn giống tinh linh của hoa.

Hắn nhắm mắt lại, ngũ quan ảm đạm kỳ lạ là không bị hoa đào nổi bật làm trở nên ảm đạm, ngược lại tản mát ra hơi thở sạch sẽ thuần khiết như tuyết, hắn không đẹp, tuyệt không đẹp, không có ánh mắt xinh đẹp mang theo quang mang, hắn có vẻ bình thường, nhưng lại chẳng phải bình thường, như là che dấu trân châu trong đất, chỉ lộ ra chính ánh sáng, cũng đoạt lấy lòng người.

“Ly, ta muốn tại rừng hoa đào mắc một đu quay, thời điểm gió thổi, ta muốn cùng đu quay lắc lư, ta muốn bay cao rất cao, ngươi có chịu không?” rất nhanh Càn Khôn lại chạy về bên người Phong Ly, nhào vào trong ngực của hắn, giống như hài tử khờ dại, nắm chặt lấy ống tay áo của hắn, nháo loạn, sương trong đáy mắt trở thành hư không, đôi mắt hoa đào mang theo nhè nhẹ nhu tình, như là cô gái vướng vào mối tình đầu cảm nhận tâm tình của tình lang, vừa ngượng ngùng lại kiều diễm.

Phong Ly vươn tay nhẹ vỗ về khuôn mặt đỏ ửng của Càn Khôn, xúc cảm nhẵn nhụi bóng loáng làm cho hắn híp hai mắt lại:”Đây cũng là một chiêu? thanh thuần đáng yêu, thiên chân vô tà?”

“Ly, ngươi biết không? Cảnh giác của nguơi rất sâu, ngươi vốn không tin bất luận kẻ nào” Càn Khôn ngẩng đầu, vẻ mặt mang theo chút tức giận:”Ngươi thoạt nhìn so với ta càng giả dối, ngươi rất đáng thương, ngươi biết không?”

“Ngươi nói cái gì?” Phong Ly giơ tay nắm lấy cằm Càn Khôn, trong tràn ngập nhu tình “Ngươi lặp lại lần nữa!”

Càn Khôn nhìn ôn nhu trong ánh mắt hắn mà lui bước, lui về phía sau từng bước, xoay người, lại nhìn về phía rừng hoa đào, trong lúc Phong Ly nhìn không rõ, đôi mắt mang theo tầng sương mù. hắn hít sâu một cái, lạnh lùng thốt: “Không nói chuyện này, chúng ta nói chuyện giao dịch đi”.

“Giao dịch?”

“Ngươi hẳn là sẽ không quên, ngươi đã đáp ứng ta, phải giúp ta đoạt lấy vị trí của thượng đế.”,thần sắc của Càn Khôn trong nháy mắt trở nên âm ngoan:”Ta nói rồi, nếu hắn không chịu cho ta, ta liền tự mình đi lấy”

Phong Ly ôn nhu mà nhìn âm ngoan trên mặt Càn Khôn, ngón tay ở trên mặt hắn chậm rãi lướt qua vết nhăn bên khóe mắt bởi vì hắn cố gắng mở to mắt, không chút để ý hỏi han:”Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào?”

“Nghe nói ám vệ đội của Ma quân Phong Ly chẳng những pháp lực cao cường, hơn nữa dũng mãnh thiện chiến, năng lực đã giỏi hơn chư thần trên thiên giới, nếu ta hướng vương thượng thỉnh cầu đem ám vệ đội ban cho Càn Khôn, ban trợ Càn Khôn thành sự, vương thượng nghĩ như thế nào?”

Phong Ly cười khẽ:”Càn Khôn, ám vệ đội trong truyền thuyết ẩn giấu thực lực, ai có được ám vệ đội, đương nhiên chính là vương giả, năng lực ám vệ đội tương đương với 1/2 thực lực toàn bộ ma giới, ngươi biết không? Nếu ngươi chiếm được ám vệ đội, chẳng những vị trí đứng đầu thiên giới là của ngươi, thực lực sau này của ngươi chỉ sợ ngay cả ta cũng sợ hãi ba phần.”

“Nói như vậy, vương thượng là luyến tiếc ám vệ đội” Càn Khôn mặt không đổi sắc, thái độ thong dong.

“Như thế nào lại như vậy, vì Càn Khôn, ta cái gì cũng có thể cho” Phong Ly cúi đầu, khẽ hôn lên khuôn mặt Càn Khôn, thở dài nói:”Càn Khôn, nếu ta cho ngươi ám vệ đội, ngươi sẽ phản bộ ta sao?”

Càn Khôn nghiêm mặt, mặt hắn hôn môi: “Sẽ không”

“Như vậy, ám vệ đội liền là của ngươi” Phong Ly yêu thích không buông tay mà nhẹ vỗ về lên làn da non mịn của Càn Khôn, nhẹ nhàng cởi bỏ áo của hắn, ánh mắt màu tro ánh vàng nhu hòa xuống:”Ngày mai, ta cho ngươi quyền trượng, bọn họ chỉ nhận thức chủ nhân quyền trượng, cho dù là ta cũng không có thể chỉ huy bọn họ, như vậy ngươi vừa lòng chưa?”

“Vừa lòng” Càn Khôn nở nụ cười, mắt loan loan, hai má ửng đỏ, mở hai tay ra, gắt gao ôm lấy thắt lưng Phong Ly, khẽ nhếch nửa người trên, nhìn về phía Phong Ly, “bất quá, vương thượng không phải đối Càn Khôn không có hứng thú sao, vậy tại sao lại cởi áo của ta thế?”

Phong Ly híp mắt, tay cũng không có dừng lại, một đường sờ ngực Càn Khôn, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào da thịt tuyết trắng:”Da thịt Càn Khôn so với nữ nhân còn muốn trơn nhẵn hơn.”

Càn Khôn khẽ ngâm một tiếng, yếu đuối tựa vào lòng ngực Phong Ly, giống như không có xương cốt mà tựa vào trong ngực của hắn.

“Mà ta chỉ nói không hứng thú nửa người dưới của ngươi, nhưng cũng không có nói không có hứng thú với nửa người trên của ngươi”  Phong Ly vẫn là thản nhiên ôn nhu mà trả lời.

“Vương thượng chẳng lẽ không biết, Càn Khôn không có bộ ngực của nữ nhân.”

“Nếu ngươi có bộ ngực của nữ nhân thì tốt rồi.”

Càn Khôn ôm Phong Ly cười run rẩy hết cả người, giống như Phong Ly nói gì đó rất buồn cười, cười không thể kìm nén, nước mắt đều chảy ra.

Phong Ly lẳng lặng nhìn càn khôn cười đến vui vẻ, thật lâu sau, sờ sờ đầu của hắn, không nói gì đưa hắn ôm sát vào ngực mình.

“Nếu ngày nào đó vương thượng thay đổi chủ ý, đối nửa người dưới của ta cũng cảm thấy hứng thú, mời nói cho ta biết.”

Càn Khôn đẩy Phong Ly ra, từ trên xuống dưới nhìn Phong Ly một lúc lâu, mới cười lớn rời đi.

“Vương…” thanh âm cung kính truyền đến.

Phong Ly vẫn đang lẳng lặng đứng nhìn đường mòn mà càn khôn rời đi, không quay đầu lại.

“Ngươi cũng nghe được.”

Hắc y nam tử phía sau hắn quỳ trên mặt đất, ngũ quan cùng thân hình đều ẩn trong áo choàng rộng thùng thình. Thanh âm của hắc y nam tử trầm ổn vẫn tràn ngập kính ý:”Đúng vậy.”

“Tốt lắm, từ ngày mai trở đi, các ngươi liền do Thiên Hoa Đào sai sử.”

“Vương, xin thứ cho thần nói thẳng, ngày làm như vậy là rất nguy hiểm a, Thiên Hoa Đào cũng không đáng tín nhiệm” hắc y nam tử có một tia lo lắng:”Hết thẩy cũng có thể là âm mưu của thiên giới, có lẽ Thiên Hoa Đào là do hắn phái tới.”

“Ta biết” Phong Ly thản nhiên nói:”Ta cũng không khinh địch.”

“Kia…”

“Phách Tang, ngươi cho rằng ta không biết mình đang làm cái gì sao?”

“Thần không dám,thần chính là lo lắng…”

“Thiên Hoa Đào quả nhiên không phải dựa vào sắc đẹp mà thắng, vẻ đẹp của hắn không phải ở vẻ bề ngoài, hắn đẹp ở chỗ…”

Phong Ly cười khẽ:”Làm ám vệ của ta, tin tưởng cái gì cũng không thể gạt được ngươi, chẳng lẽ lúc này đâu ngay cả ngươi cũng cho rằng ta bị Thiên Hoa Đào mê hoặc sao?”

“Không, thần chính là cảm thấy được Thiên Hoa Đào đích thực rất có thủ đoạn, hắn vì dẫn dắt chú ý của ngày, tốn không ít tâm tư.”

“Như ngươi thấy, hắn khiếp đảm, hắn ngượng ngùng, hắn bi thương, hắn tuyệt vọng, hắn kiêu ngạo, hắn quyến rũ, hắn khờ dại, hắn cương nghị, hắn thâm trầm, hắn âm ngoan, người nào mới là hắn chân chính?”

“Thần cho rằng, hắn luôn luôn diễn trò, hắn không có bộ mặt chân thật.”

“Không có bộ mặt chân thật sao?” Phong Ly cúi đầu, tay nhẹ nhàng nắm lại, tầm mắt rũ xuống che mất đôi mắt hắn.

“Vương…”

“Đi thôi, không cần nghi ngờ quyết định của ta, có lẽ hiện tại người có năng lực trong thiên nhân ma tam giới không chỉ có mình ta, Thiên Hoa Đào nổi danh như thế, sẽ không làm các ngươi thất vọng, thể hiện một chút cũng tốt, từ khi ám vệ đội thành lập tới nay, cũng không có chiến tích. Ma tộc chúng ta trước giờ dũng mãnh thiện chiến, không có máu tươi để rửa tội, đương nhiên sẽ không trở thành chiến sĩ chân chính, các ngươi trời sinh chính là ở trên chiến trường ẩu đả.”

“Thế nhưng, nếu có một ngày, Thiên Hoa Đào phản bội ngài…”

Phong Ly nhẹ nhàng cười, trong đôi mắt ôn nhu bắn ra quang mang sắc bén:”Ta chờ, cùng với lão bất tử thượng đế kia vừa không có năng lực vừa không có thực lực quyết đấu, ta tình nguyện lựa chọn cùng Thiên Hoa Đào phân thắng bại, bởi vì ta tin tưởng hắn chính là một đối thủ mạnh, ta muốn biết, hắn đến tột cùng sẽ dùng phương pháp gì để xoay chuyển thiên giới sắp suy tàn, Phách Tang, ngươi nên biết, không có đối thủ rất là tịch mịch a, Thiên Hoa Đào chính là đối thủ của ta, a muốn ngươi toàn tâm toàn ý giúp hắn, cho dù là giúp hắn…đối phó ta.”

Hắc y nam tử trầm mặc, Phong Ly cũng không thèm nhắc lại.

Sau một lúc lâu.

“Thần tuân chỉ, từ hôm nay trở đi, trước khi ngài thu hồi quyền trượng, Phách Tang cũng không còn là ám vệ của ngài, ám vệ đội cũng sẽ không nghe theo điều khiển của ngài, là bạn là địch đều do Thiên Hoa Đào quyết định.”

Phong Ly vừa lòng gật gật đầu:”Ngươi có thể đi rồi.”

“vương, ngài bảo trọng.” Phách Tang cung kính cúi đầu, ẩn thân đi.

Phong Ly lại nhẹ nhàng mà cười cười, thần sắc thâm trầm mà tràn ngập ý chí chiến đấu lần đầu tiên hiện trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của hắn, giờ này khắc này, hắn không chỉ là Phong Ly mà còn là vương của ma giới.

Gió ẩm thấp thổi qua rừng hoa đào, vô số cánh hoa đào tiên diễm thưa thớt rơi xuống, tạo ra từng đợt hồng vũ, một người thân áo dài gầy yếu lung lay ngồi trên đu dây,  gió thổi mái tóc đen của hắn rối tung, hoa đào nhẹ nhàng rơi trên đầu hắn, một mảnh hồng sắc nhưng lại lạnh lẽo như máu.

Bầu trời ảm đạm của ma giới vừa lạnh lẽo vừa trống trải, khuôn mặt hắn trắng nõn mà lạnh lẽo, bị gió thổi đến đỏ ửng cũng không giấu được sắc trắng, cả vườn hoa đào tranh nhau khoe sắc, quyến rũ kiều diễm, lại càn khiến thân ảnh trong rừng thêm vài phần cô đơn.

Phách Tang còn không kịp cảm khái, người kia đã mẫn cảm dời tầm mắt.

“Điện hạ, Phách Tang đã làm theo chủ ý của ngài, cùng tứ đại thiên vương của thiên giới liên lạc, đặc biệt đến phục mệnh.” Phách Tang hơi hơi cúi đầu.

Đối với Càn Khôn, hắn có một loại mê hoặc không nói nên lời, từng nghĩ đến hắn được xưng là:”Thiên Hoa Đào, kẻ gây họa nhân gian”. Thiên Hoa Đào lợi dụng sắc đẹp nhiễu loạn trần thế, khiến quân vương ngu ngốc, nhân thần sa đọa, hắn khơi mào chiến tranh, khiến chiến loạn phân khởi, dân chúng trôi giạt khắp nơi, không có phẩm hạnh, hắn làm việc không từ thủ đoạn, tàn nhẫn vô tình, tùy tiện làm bậy, bêu danh vô số, nghìn người chửi mắng, tất nhiên là mĩ mạo như thiên tiên, tâm như độc hạt (bò cạp), dùng sắc đẹp nịnh nọt, đê tiện vô sỉ.

Nhưng lần đầu tiên hắn nhìn thấy Càn Khôn, nhìn thấy không phải là sắc đẹp của hắn, mà là loại thê lãnh tuyệt vọng xung quanh hắn, rồi loại cao ngạo trầm tĩnh tuyệt không thỏa hiệp, loại linh hồn tận sâu trong cơ thể ngược lại so với mỹ mạo của hắn càng thêm hấp dẫn người, tim của hắn rất tuyệt vọng thống khổ, nhưng lại rất cao quý thuần khiết, kì lạ là trên người hắn lại dung hợp một loại thánh khiết cùng sa đọa, khiến cho hắn có mị lực tuyệt đối với thiên nhân ma tam giới.

“Bọn họ nói như thế nào?”

Chậm rãi dừng lại đu dây đang phát ra âm thanh kẽo kẹt trầm trọng, ưu ưu oán oán mà nhảy xuống.

Phách Tang trầm mặt một chút, mới nói:”Lấy tài ăn nói của tại hạ, thật sử khó có thể lay chuyển bọn họ, bọn họ…tất cả đều dịu dàng từ chối.”

“Chỉ sợ không phải dịu dàng từ chối đi” Càn Khôn nghiêng đầu, nhìn thoáng qua khuôn mặt không chút biểu tình của Phách Tang, nở nụ cười:”Theo hiểu biết của ta với bốn người kia, bọn họ căn bản không biết cái gì gọi là dịu dàng từ chối, bảo bọn hắn phản bội thượng đế, tâm phục khẩu phục với ta, chỉ sợ bọn họ sẽ chửi ầm lên, nói rất nhiều lời khó nghe đi.”

Đâu chỉ lời nói khó nghe, nếu không phải mình pháp lực cao cường, thiếu chút nữa liền không về được. Phách Tang tiếp tục trầm mặt.

“Lúc này, cho ngươi chịu chút ủy khuất” Càn Khôn mặt cúi thấp, đôi mắt hoa đào tà mị híp lại,  “Chúng thần trên thiên giới quả nhiên mỗi người tu vi cao thâm, thất tình lục dục, hồng trần tục sự hẳn nhiên chính là đã sớm vứt bỏ, chỉ có ta ở chỗ này bỏ không được, lòng tham không đáy, khó trách ta chỉ có thể làm tiểu yêu bình thường, xem ra sự lựa chọn của ta thật đúng là sáng suốt. Tuy rằng ta cùng bọn họ đã muốn mấy trăm năm không có gặp mặt, lại còn ảo tưởng bọn họ đối ta có chút tình nghĩa…hiện tại xem ra, ta thật đúng là khờ dại. bất quá, như vậy cũng tốt, Thiên Hoa Đào ta làm việc từ trước đến nay chính là tiên lễ hậu binh (trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực), với bạn cũ kém bản lĩnh này, làm việc liền dễ dàng hơn nhiều.”

Phách Tang ngẩng đầu liếc mắt nhìn Càn Khôn một cái, tuy rằng hắn nói vậy nhưng sắc mặt lại càng tái nhợt. Mặt của hắn hạ xuống, làm cho người ta nhìn không rõ lắm biểu tình trên mặt hắn, từ góc này nhìn qua, chỉ nhìn thấy cái cằm hoàn mỹ giống như càng gầy yếu.

Phách Tang trầm tư một chút, lại nói tiếp, Thiên Hoa Đào càng ngày càng gầy, cái cổ thon thả, tựa hồ ngay cả mạch máu màu xanh cũng thấy rõ ràng.

Càn Khôn rời khỏi đu dây, đi từ từ hướng tẩm cung Phong Ly, quần áo đơn bạt ở trong gió phát sinh âm thanh phần phạt, nhẹ nhàng dẫm nát thảm hồng trên mặt đất, dấu chân kia từng bước từng bước, cũng giống như mang theo sắc hồng, hồng đến chói mắt.

Nhẹ nhẹ vỗ về lên hành lang tẩm cung, nơi này là nơi ở của nhiều đời Ma quân, mà Phong Ly đã ở trong này sống một ngàn bảy trăm năm, nơi này mỗi một cánh cửa, mỗi một tấc đất, mỗi một tấc không khí đều lưu lại hơi thở ôn nhu như nước của Phong Ly, nghĩ đến đây Càn Khôn đã cảm thấy đau lòng đến lợi hại, vì cái gì nghiệt duyên này lại sâu nặng như thế, giống như ngay cả trong xương cốt đều chứa tình yêu.

Thế nhưng quân vương ôn nhu như xuân phong kia, chí khí tận mây xanh, không có nhu tình, không có yêu, cảnh giác nặng nề kia làm cho hắn hiểu được chính mình đã đi vào nguy hiểm, hắn thầm nghĩ cùng nhau trầm luân, nhưng không nghĩ cùng nhay hủy diệt. Ly, ta rốt cục phải làm như thế nào mới có được ngươi, ta rốt cuộc làm như thế nào, mới có thể khiến ôn như trong mắt ngươi có sự tồn tại của ta, ta…đã phải chờ lâu lắm lâu lắm…

“Nếu thiên giới chư thần đã sớm không có thất tình lục dục, ta thật muốn xem bọn hắn như thế nào nếu thân nhân gặp bất trắc, bọn họ không phải cũng thờ ơ?” Càn Khôn nhìn quỳ long được điêu khắc trên cột hành lang, giơ tay cọ xát khóe miệng dữ tợn của quỳ long, ánh mắt u ám bắn ra một tia tàn nhẫn:”Truyền lời của ta, nói Thiên Càn Khôn vào mùng bảy tháng bảy ở Phượng Tiên đảo tổ chức quần anh hội (hội anh hùng), mời toàn bộ nữ tiên tham gia.”

Phách Tang kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Càn Khôn, không biết hắn nói lời này là có ý gì.

“Khi chúng tiên nữ đến nơi hẹn, ta muốn ngươi ở Phượng Tiên đảo thiết hạ ma giới sát tiên trận, trong trận thiết hạ thiên địa Càn Khôn cắt đứt liên hệ của các nàng cùng ngoại giới, đến lúc đó ta sẽ bày ra hoa đào chướng” Càn Khôn thần sắc bình tĩnh, tiếp tục nói:”Ta cũng không muốn thương tổn người, nhưng cũng không có nghĩa là ta không dám đả thương người, thần tiên thì như thế nào, ta đã không quan tâm.”

Ngai vàng của thượng đế thì như thế nào?  Nếu không phải đây là biện pháp duy nhất tới gần Phong Ly, hắn căn bản là không muốn vị trí này. Hắn nhìn thoáng qua biểu tình khiếp sợ của Phách Tang, nở nụ cười, “Cảm thấy rằng ta rất đê tiện sao? Thiên Hoa Đào nếu không đê tiện, thì làm sao phù hợp với thân phận [Thiên giới hoặc thần]?” Hắn ngẩng đầu nhìn phía không trung, bầu trời xanh trắng mang theo vài tảng mây đen:”Nếu ngươi đồng tình vưới các nàng, thì hy vọng các nàng đừng có tới nơi hẹn của ta đi,ta…bây giờ là Thiên Hoa Đào, không phải Thiên Càn Khôn trước kia…hy vọng các nàng có thể phân biệt rõ ràng, Tiên Hoa Đào đối với các nàng mà nói…là nguy hiểm a…”

Phách Tang không biết nói cái gì cho phải, hắn từ trước đến nay ít lời ít ngữ, thiên giới cùng ma giới từ trước đều là đối thủ một mất một còn, hắn thân là ám vệ của Ma quân ma giới, mọi việc xuất phát từ lợi ích của ma giới, đối Càn Khôn làm như vậy phải giơ hai tay tán thành, nói đồng tình với chư thần thiên giới, không bằng nói là đồng tình với Thiên Càn Khôn bình tĩnh nói ra nhưng tâm lại đau tê tâm liệt phế. Nếu làm vậy với thiên giới, Thiên Càn Khôn không phải là hoàn toàn chặt đứt quan hệ với thiên giới sao? Cho dù hắn có một ngày hối hận, cũng không có đường sống, mà hắn dùng thủ đoạn như vậy trở thành thượng đế, cũng tuyệt không đáng kể, việc hắn trở thành kẻ thù của thiên giới cũng thực xa.

“Không cần hoài nghi quyết định của ta” Càn Khôn nói xong, cũng không chờ Phách Tang trả lời, liền mở đại môn tẩm cung, cửa tẩm cung xa hoa rộng mở, thế nhưng từ sau khi mình ở đây, chủ nhân của nó cũng không có bước vào nửa bước, bình phong  hồng sắc trong suốt nghiêm chỉnh dựng đứng ở cửa tựa hồ như cũng cười nhạo sự bất lực của hắn.

Hắn cảm thấy thất bại không lời nào nói được, dựa vào trên bình phong, trong lòng đầy khát vọng đối với Phong Ly, khát vọng lại gần từng bước, tới gần tim của hắn. Thế nhưng Phong Ly nhìn như ôn nhu không đề phòng nội tâm lại lãnh đạm như vậy, cũng không cho người khác tới gần.

Xuyên qua bình phong nhìn bày trí trong phòng, giống như bao phủ trong một mảnh hồng sắc, phảng phất vẻ đẹp mông mông lung lung.Ánh mắt Càn Khôn nhìn về phía bình phong đột nhiên trở chuyên tâm, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, nghiêng đầu, hướng về phía Phách Tang.

Phách Tang lơ đãng vừa nhấc đầu, lập tức “a” một tiếng sửng sốt, bởi vì Càn Khôn sau khi xoay đầu trên mặt mang theo một loại quyến rũ cực độ, cặp mắt tà mị hơi hơi nhướng, khiến co hắn nhìn thấy ánh mắt tràn ngập khiêu khích cùng hấp dẫn, đắc ý với ý tưởng vừa nghĩ ra nên khóe miệng mang theo một độ cung nhợt nhạt không giấu được, rõ ràng mang theo tính kế cùng giả dối,rồi lại đẹp đến ngây thơ như vậy.

“Phách Tang, trước tiên, không bằng ngươi thỉnh Ma quân lại đây, nói Thiên Hoa Đào có chuyện cùng hắn thương lượng.”