Thập Thế Đợi Quân An

Chương 5: “Ta tên là Mẫu Đơn, là tiểu tình nhân kiếp trước của kiếp trước của kiếp trước của ngươi”




Trong phòng có đốt trầm thủy hương tỏa ra mùi hương mát lạnh. Ta không đốt đèn, ánh trăng ở dưới âm phủ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt tiến vào phòng qua khung cửa sổ giống y như trăng ở cõi nhân gian. Thiếu niên ngồi ở trên đài cạnh cây đàn có khắc hoa văn hình đám mây trông cùng lắm cũng chỉ bằng tuổi đứa bé tóc để chỏm. Đứa trẻ này tướng mạo vô cùng tinh tế, mũi vừa nhỏ vừa cao, ánh mắt dài sắc nhọn, khuôn mặt vừa có chút ngây thơ của trẻ nhỏ lại vô cùng nghiêm túc. Linh khí thanh khiết, dung nhan lại mang nửa phần dày dạn tang thương của lão ông. Hắn trừng mắt nhìn, giữa trán tỏa ánh sáng màu bàng bạc ra năm phía, da thịt trắng đến nỗi không bình thường, có vài chỗ cảm tưởng như trong suốt vậy, tay áo thêu hoa văn mây trắng noãn không gió nhẹ nhàng đung đưa

Ta còn nhớ rõ lần đầu gặp Thái Bạch tinh quân. Lúc đó ta mới biết nguyên lai là nếu là thần tiên chân chính, thì thân thể sẽ tự nhiên phát sáng. Tuy rằng trông qua thì chỉ giống như đứa trẻ, nhưng thực ra hắn chính là tiên nhân

Quanh người chỉ toàn là sự yên lặng tuyệt đối, khiến cho kẻ khác tâm sinh kính sợ – chính là tiên nhân đầu bạc đội lốt thân hình nhỏ bé đang ngồi trên đài này. Thái Bạch tinh quân nhìn ta nói, thanh âm cùng với bộ dạng trẻ con trái ngược nhau hoàn toàn: “Lâu rồi chưa gặp cô, Mẫu Đơn cô nương”

“Tinh quân đại giá quang lâm hàn xá thế này khiến cho tiểu nữ thụ sủng nhược kinh”, ta lẳng lặng nói, “Xin hỏi có chuyện gì? Chuyện gì Mẫu Đơn cũng có thể làm được, tinh quân cứ giao phó” (thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà kinh sợ)

Thái Bạch tinh quân nhìn ta hồi lâu, thấy ta ngoan ngoãn cúi đầu nghe lệnh, hắn nói: “Trước hết ngươi cứ đứng lên đã”

Ta đứng thẳng dậy, đỉnh đầu phát sáng của hắn ta chỉ cao tới thắt lưng của ta

Hắn còn nói: “… Ngươi cứ ngồi xuống đi”

Ta kéo ghế lại ngồi, nhìn hắn, ánh mắt vô cùng nghiêm chỉnh

Thái Bạch tinh quân nói: “Mẫu Đơn cô nương còn nhớ rõ bản tiên, bản tiên thật là vui mừng” Dừng một chút, tiếp tục, “Cô nương còn nhớ rõ khi trước bản tiên đã từng nói gì với cô không?”

Ta hạ mắt, khẩu khí trong lời nói vẫn là vô cùng cung kính, “Từng câu từng chữ của tinh quân Mẫu Đơn vẫn nhớ rất rõ”

“Vậy là tốt rồi, bản tiên có chuyện muốn thỉnh cầu cô nương”

Ta lẳng lặng cúi đầu nhìn hắn, hắn lại ngừng, mặt mày vô cùng áp lực. Cái này giống như là tiểu hài từ ra ngoài dạo chơi, bị bắt nạt rồi chạy về đòi mẫu thân công đạo vậy. Một lát sau, hắn nói, thanh âm nhẹ chút, ánh mắt đạm bạc mà hư vô dừng trên người ta

“Bảy trăm năm, Mẫu Đơn cô nương”

“Đối với thần linh mà nói thì chẳng qua cũng là chuyện trẻ con trong giây lát mà thôi” Ta sững sờ nhìn bức bình phong một hồi, lại quay về nhìn hắn, bình tĩnh chăm chú ngắm khuôn mặt của tiểu hài tử xinh đẹp

“Tinh quân đại giá quang lâm, vậy nghĩa là người hôm nay ta gặp là hắn?’

Ta nhìn Thái Bạch tinh quân liền hiểu ra. Trên đời này làm gì có loại chuyện lừa mình dối người trùng hợp đến như vậy

Nghĩ lại thần sắc bộ dạng của hắn hôm nay khi gặp ta, thật là khó quên

Thái Bạch tinh quân nhìn ta, khuôn mặt trẻ con nhăn nhăn lông mày, do dự một chút nói: “Ta biết chuyện này sẽ làm cô ủy khuất, chẳng qua là nếu chuyện này xong xuôi, tâm nguyện của Mẫu Đơn cô nương sẽ được đáp ứng”

Ta mặt không chút thay đổi

“Phiền tinh quân nói lại một lần nữa”

“Điện hạ phạm vào Thiên giới luật, phải lịch qua tam thế tình kiếp. Kiếp đầu tiên cô cũng thấy rồi, phải xuống thế gian làm tên ăn mày”

Tam thế tình kiếp, phạm vào Thiên giới luật? Ta sợ hãi run rẩy một chút, không khỏi nói “Hắn làm cái gì?”

Hắn không phải là ở trên trời làm thái tử điện hạ rất tốt sao

Tinh quân đạm bạc liếc mắt nhìn ta một cái, ta cúi đầu im miệng. Thế này nghĩa là đây là chuyện ta không nên biết

“Điện hạ hạ phàm cùng hôn thê là Chiêu Cẩm công chúa. Chiêu Cẩm công chúa lần này theo hắn hạ phàm nhập luân hồi vì muốn cảm hóa điện hạ, cùng người cầm sắt hòa thuận. Nếu ngươi thay Chiêu Cẩm công chúa quyến rũ, lấy được tâm của điện hạ, công chúa sẽ giúp ngươi đầu thai chuyển kiếp” Hắn lại nâng nâng mắt, “Bản tiên nhớ không lầm thì, bảy trăm năm trước cô nương đã nghĩ đến chuyện hồi thai. Chỉ tiếc –“

Ta cúi đầu nhìn ngón tay trắng nhỏ của mình, “Ý tinh quân là, muốn ta làm cho hắn yêu Chiêu Cẩm công chúa?”

Thái Bạch tinh quân nói: “Ti Mệnh tinh quân sẽ an bài cho cô nương được đầu thai vào một hộ gia đình trong sạch”

*****************

Nhân gian chốn Giang Nam thật là tốt, thảo trường oanh phi nhị nguyệt thiên, hồ biên dương liễu túy xuân yên (“Tháng hai cỏ dài chim oanh bay lượn, bên hồ liễu rủ khói xuân làm say lòng người”. Từ “xuân” vừa được hiểu là mùa xuân, vừa có nghĩa là lạc thú của quan hệ nam nữ)

Trời trong xanh, bướm bay bay, mây bông chậm rãi rải trên không trung

Tiếng khóc nức nở phát ra từ một hộ nhà giàu. Ta dẫn theo sinh hồn của lão gia nhà này đi ra, nhìn trời. Hôm nay vận khí thật tốt, ta bấm tay tính toán, thu hồn hôm nay cũng coi như làm xong. Hôm nay cũng là sinh nhật mười tuổi của hắn khi đầu thai

Ta cũng nên đi gặp hắn. Huống hồ đây là việc do thượng thần giao phó cho một tiểu âm sai vô tích sự như ta, ta cũng phải hoàn thành chứ

Ta dùng thuật cách không gọi Tiểu Hắc, chỉ trong chốc lát trước mắt đã hiện lên bạch quang

“Tướng quân phủ” Hắn nói

“Hả?” Kiếp trước thì yêu vợ tướng quân, kiếp này thì đầu thai vào nhà tướng quân. Thật là có ý tứ

Ta bay đến tướng quân phủ

Tướng quân phủ vô cùng náo nhiệt

Sinh nhật mười tuổi của con nối dõi duy nhất của Phiêu Kị tướng quân, đương nhiên là phải long trọng. Ta thấy tướng quân đầu trọc bóng nhẫy, mặt béo, chỉ sợ là tướng quân nuông chiều sủng ái hắn quá mức

Quên đi, thái bình thịnh thế, không cần chân chính anh hùng

Hậu viện tướng quân phủ cây xanh râm mát, núi giả kì thạch. Bên bờ ao nhỏ mấy hàng liễu con phiêu phiêu lắc lắc, điểm nhẹ trên mặt nước tạo ra sóng gợn tinh tế, lại hướng vào trong đi một chút, sẽ thấy tiểu viện của tướng quân gia

Tiểu viện rộng rãi sạch sẽ, trồng cây hoa đào. Lúc này hoa đào chưa nở, chỉ còn độc những lớp lá non mịn xanh biếc, trùng trùng điệp điệp. Dưới tán cây là bàn đá hình vuông màu xanh trắng. Trên bàn đặt một thanh trường kiếm bằng ngọc, xung quanh là bốn cái ghế đá được chạm hình thần thú. Ta thấy một tiểu nam hài mặc xiêm y tơ lụa màu xanh, bên hông có đeo bạch ngọc ngân ti ở đai lưng, mặt mũi chính trực, đang ghé mặt lên bàn ngủ (bạch ngọc ngân ti: miếng ngọc bội gắn sợi chỉ bạc đeo ở hông)

Gió xuân thổi qua, mấy sợi bông nhẹ nhàng tuôn rơi xuống hai má và lông mi của tiểu nam hài

Cả gian sân này, trừ hắn ra thì không còn một ai khác, tiếng gió đi qua lại càng thêm im lặng

Ta bay đến bên người hắn. Ngũ quan của tiểu nam hài này còn chưa có trổ hết, má trắng tóc đen, tinh xảo cẩn thận, thanh tú xinh đẹp như ngũ quan thiếu nữ

Qủa nhiên như ta nghĩ, bộ dạng giống như Thương Âm trước kia

Ta ngồi đối diện hắn, nâng má lấy ngón tay chọt chọt khuôn mặt nhỏ nhắn. Mềm mại quá đi, bóng loáng quá đi, giống y như bánh bao ngào đường

Ta cười hì hì xấu xa, dùng sức sờ-

“Đừng!”

Tỉnh.

Tiểu Thương Âm đáng yêu mở mắt, dại ra một chút rồi mắt mở to, theo bản năng cầm lấy kiếm ngọc trên bàn

Qua đồng tử của hắn ta nhìn thấy chính mình. Một thân xiêm y đỏ tươi thêu hình bươm bướm, trên đầu búi tóc cài đóa mẫu đơn trông vừa long trọng lại ung dung,  mắt ngọc mày ngài, môi đỏ da trắng, đã vậy lại trang điểm, tay còn cầm một cái đèn lồng đỏ tươi

Đã tục mị lại càng thêm tục mị, đã đẹp đẽ lại càng thêm đẹp đẽ, nếu còn sống nhất định sẽ bị coi là hồ li tinh

Chẳng qua, hắn lần đầu nhìn thấy, sẽ chỉ nhớ tới dung nhan tuyệt sắc của Chiêu Cẩm công chúa

“Ngươi là ai?”

Hắn ngây người một lát mới nói, thanh âm mềm mại

Ta kiều mị cười, dùng khăn thơm tinh tế lau lau vết nước miếng quanh miệng hắn

“Ta tên là Mẫu Đơn, là tiểu tình nhân kiếp trước của kiếp trước của kiếp trước của ngươi”

Hai người thị nữ của tướng quân, búi tóc mặc áo nhạt, bộ mặt thanh tú, một trước một sau bước vào tiểu viện

“Thiếu gia, hóa ra người ở đây, làm nô tì tìm mãi”

Nam hài đứng trước bàn đá, chậm rãi quanh đầu lại, lộ ra khuôn mặt trắng nõn tuấn tú

Hai người thị nữ cúi người cung kính nói: “Tướng quân đại nhân cùng phu nhân đang đợi thiếu gia. Hôm nay thiếu gia là nhân vật chính, xin đừng ở chỗ này trỗn tránh”

“Biết rồi, còn chưa tới giờ” hắn trả lời, “Các ngươi cứ lui xuống trước đi. Ta đã nói là ta không thích bị người khác quấy rầy”

Thị nữ vừa nhìn, trông thấy kiếm ngọc trên bàn, liền che miệng cười nói: “Thì ra là thiếu gia ở đây luyện kiếm. Thiếu gia thân mình chưa khỏe, chớ làm mình bị thương để phu nhân lo lắng”

“Biết rồi”

Hắn thản nhiên trả lời

Hai người thị nữ thướt tha bước đi. Tiểu Thương Âm nhìn, liền ngẩng đầu nhìn về phía cao nhất của cây hoa đào

“Đi rồi”

Ta đẩy nhánh cây để lộ mặt ra, nhìn hắn cười hì hì. Thương Âm sợ run một chút, “Nữ nhân này, ngươi như vậy còn ra thể thống gì, mau nhanh xuống dưới”

Tiếng nói non nớt, ngữ khí âm điệu rất không hòa hợp, tiếc thay cho khuôn mặt bánh bao đáng yêu kia

Lúc này ta thích thú ngồi trên cây khua chân, “nữ nhân này”? Lời nói thật ngạo mạn, bao nhiêu năm nay không ai coi ta là nữ nhân, ta đã sớm bị coi là đàn ông rồi

“Ta xấu hổ lắm, ngươi đỡ ta được không?” Ta cười ha hả

Khuôn mặt hắn nhỏ nhắn, thân hình bé tí xiết chặt, đứng dưới đất dang tay ra

“Ngươi đỡ ta?” Ta lại nhìn một lượt từ đầu tới chân thân hình của hắn

“…”

Hắn nhìn ta chằm chằm

“…Lại nói giỡn nữa rồi” Khi dễ tiểu hài tử là không tốt, chúng ta cần phải kính già yêu trẻ. Ta nhẹ nhàng nhảy xuống vỗ vỗ quần áo, liền quay quanh hắn một vòng, váy đỏ lưu quang bay lên

“Này, ta không phải là rất xinh đẹp sao?”

Vẻ mặt của hắn rõ ràng là không muốn nói chuyện với ta

Ta nhìn ra cửa sân, không biết bao giờ đám người của đại nhân lại đến đây, ngồi ở bàn đá chống má nhìn hắn, “Ngươi không sợ hãi sao?”

Tiểu Thương Âm sợ run một chút, nhìn ta ngây ngốc một chút rồi nói: “Ngươi là yêu quái”

Ngữ khí khẳng định

Ta gật gật đầu, “Phải, ta là yêu quái, là yêu quái chuyên ăn nội tạng của tiểu hài tử”

Hắn nói, “Ngươi đến để ăn của ta?”

Ngữ điệu bình thản làm cho ta thất vọng. Ta dự đoán hắn hẳn sẽ mở to mắt, oa oa khóc lớn, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ “Đại tiên, thịt ta không ăn được, đừng ăn ta..” vân vân và mây mây

Tiểu Thương Âm có một đôi mắt to rất lớn, như là hai viên đá dưới dòng suối trong vậy. Hắn chưa gì đã nhận thức nghiêm túc như vậy khiến ta không biết nên trả lời như thế nào, cân nhắc một phen rồi mím môi cười nói: “Nếu ngươi đồng ý sau này thú ta làm tiểu nương tử của ngươi thì ta sẽ không ăn ngươi” (thú: cưới)

Hắn nháy nháy mắt, má trắng nõn liền ửng đỏ

Tiếng gió san sát

************

Ngồi cùng hắn một lúc, thị nữ kia liền đến thỉnh hắn nhập tiền đình. Trước khi đi bầu trời trong xanh, gió thổi làm cành cây đào rơi xuống đất lắc lư

“Ta không muốn vào trong đó”

“Tại sao?”

Thính đường” (thính đường: sảnh lớn)

“Hôm nay không phải sinh nhật ngươi sao? Có rất nhiều khách nhân mà không phải sao?”

“Bọn họ đến không phải vì sinh nhật ta, mà đến để tranh giành, nịnh nọt phụ thân ta thôi”

Ta nghẹn một chút, tiểu hài tử này, về sau sẽ như thế nào đây, “Ít nhất nơi đó có thân nhân của ngươi, tặng quà sinh nhật cho ngươi mà”

“Không có” Tiểu Thương Âm ánh mắt nhìn lại, biểu tình thản nhiên nhạt nhẽo, “Mẫu thân cũng không còn sống, nhị nương sinh đệ đệ cho phụ thân, làm sao có thể nhớ đến ta”

Ta lúc này mới nhớ ra. Thế gian cũng đã qua mười năm. Khi đó Chiêu Cẩm công chúa chuyển thế thành quận chúa sinh ra nam hài, thái y chưa kịp đến đã chết. Đây là Thương Âm ở kiếp thứ hai. Tướng quân tuấn dật tiêu sái lúc đó giờ đã biến thành nam hán đầu trọc mặt béo. Lúc ta gặp thoáng qua còn thấy hắn nắm tay thê tử bi thương không kiềm chế được, hiện giờ đã muốn cùng hoạn quan nâng cốc nói chuyện phiếm, thú mấy vị tiểu thiếp

Qủa nhiên, lòng người thay đổi. Chung quy thì cũng không thể ép tướng quân kia cả đời ôm một khối linh bài (linh bài: khối gỗ khắc tên người đã khuất để thờ cúng)