*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ta thấy lão không nói gì nữa, chắc hẳn là đã ưng thuận rồi. Thân làm quỷ sai, tu vi không nhỏ, nhất định sẽ bị nghĩ là yêu ma quỷ quái.Mấy trăm năm qua ta cũng đã quen rồi, số hòa thượng tăng ni bị ta đánh cho sưng mặt sưng mũi cũng không phải là ít, chẳng qua hiện tại thân thể có chút hạn chế mà thôi. Ta cúi đầu rồi xoay người về phía Tuệ Nhân công chúa mà đi. Đi được nửa đoạn đường, ta chợt quay lại, nhìn phương trượng nói một câu, “Ta chỉ là một nữ nhân mà thôi. Hồng trần oán khổ sân si, ta đều hiểu. Cảm ơn người”
Đêm đó hoàng gia nghỉ chân tại Long Vân tự. Do là chùa hoàng gia xây dựng nên lầu các được tu bổ vô cùng tráng lệ. Đồ vật hoàng quyến sử dụng trong cung ở đây cũng không thiếu thứ gì. Hành lang đi lại giữa các tiểu viện còn được chăng rèm trúc xanh mướt. Đêm về ánh trăng sáng tỏa, không khí mát mẻ của núi rừng thật hợp lòng người
Bóng cây lắc lư. Gió thổi một trận khiến chuông bạc rung lên thành tiếng. Ta đem trà vừa nấu xong lọc lại một lần, thổi một cái. Lá trà xanh mướt dần chìm xuống, hương thơm nhẹ nhàng bay lên. Tuệ Nhân công chúa vừa mới nghỉ ngơi xong liền thức dậy, nhân tiện nói: “Hôm nay bản cung thấy ngươi đứng nói chuyện cùng phương trượng?”
“Vâng” Ta bưng trà lên. Bên trong viện ngập Đồng hoa trắng toát, cành cây uốn lượn, cánh hoa trắng ngần. Hồ nước phản chiếu ánh trăng, “Phương trượng nói nô tỳ có tuệ căn, muốn thu nạp làm môn hạ. Nô tỳ nói có lẽ là do được hưởng phật quang bên người công chúa điện hạ, nhanh chóng cự tuyệt” (Đồng hoa: trong cv nói đây là cây ngô đồng a ~ nhưng khi ta tra thì hem có cây ngô đồng nào màu trắng hết TT^TT nên cũng không biết là cây gì nữa)
Cận cảnh một cây ngô đồng, thui thì mọi người cứ coi nó là cây này cho dễ tưởng tượng nha
Tuệ Nhân híp phượng nhãn, khóe môi nhếch lên cười, “Thanh nhi, xem ra ngươi mồm mép cũng thật nhanh nhẹn. Giới Không đại sư là cao tăng nổi danh Lung quốc. Lão hòa thượng ấy cho tới nay còn chưa nhìn sai người nào bao giờ. Nếu ngươi muốn thì theo lão đi, tránh ở lại hoàng cung khiến hoàng huynh gây họa”
Ta làm ra vẻ sợ hãi, lập tức quỳ xuống, chỉ nghe Tuệ Nhân nói tiếp, “Chớ vội dập đầu, bản cung không phải là đang nói bừa” Nàng ta đưa tay nâng cằm ta lên, đôi mắt khẽ cười, thanh âm lạnh lẽo, “Không hiểu sao vừa nhìn khuôn mặt ngươi lần đầu, bản cung đã thấy quen thuộc. Ngươi nói bản cung trước đây đã từng nhìn thấy ngươi bao giờ chưa? Gương mặt đẹp như vậy, để bên người bản cung mới là an toàn nhất”
Ta thầm nghĩ, bộ dạng nhu nhu thuận thuận của Chiêu Cẩm công chúa trước mặt Thương Âm và Tuệ Nhân trước mặt bây giờ không phải quá khác nhau rồi. Thì ra nữ nhân trước mặt người mình yêu mến lại có thế thay đổi đến như vậy, cũng giống như ta trước mặt Thương Âm vậy. Đầu óc ta không ngăn được lại nghĩ về chuyện lúc xưa, mồm tự nhiên thốt ra, “Thanh nhi nguyện cả đời đi theo công chúa điện hạ”
Nàng nhấp một ngụm trà, nhắm hai mắt, “Trà ngươi pha ngon lắm, đứng lên đi”
Ta cúi đầu nói, “Lá trà lần này chọn rất tốt, là trà Vãn Lăng ở cao nguyên phía nam”
Nàng uống xong trà, phất tay cho Tương Tư Như Ý lui xuống lương đình. Nàng nhìn một viện nở đầy hoa Đồng, thần thái có chút thả lỏng, dường như nhìn được thứ gì đó khác, bỗng hạ thấp thanh âm, “Thanh nhi, ngươi có biết vì sao bản cung thích phật pháp không?”
“Công chúa từ nhỏ đã được Mẫu Hoàng nuôi dạy, mưa dầm thấm lâu, bây giờ thành tâm hướng phật cũng không phải chuyện lạ”
“Toàn là nói bậy” Nàng trả lời dứt khoát, đưa tay chống cằm. Ta cúi đầu đứng bên cạnh, nghe Tuệ Nhân nói tiếp, “Ngươi đã từng sang bên đối diện kia nhìn chưa? Đối diện vườn hoa Đồng này?”
“Dạ”
“Đối diện nơi này không phải là nơi Hoàng quyến ở, mà là nơi ở của tăng nhân Long Vân tự. Ta đặc biệt chọn chỗ này, hàng năm đều có thể tới nhìn qua mấy lần”
Đây là lần thứ hai lòng ta kêu hai tiếp lộp độp. Nhiệm vụ tới rồi. Ty Mệnh tinh quân, ngài làm thế này là muốn náo loạn tới mức nào
Câu nói tiếp theo của Tuệ Nhân triệt để đánh vỡ suy nghĩ của ta. Thanh âm lạnh nhạt của nàng nghe có vài phần ý cười như thiếu nữ, “Lần đầu tiên bản cung gặp chàng là ở nơi này, dưới tán hoa Đồng. Chỉ tiếc năm nào hoa Đồng cũng nở, còn chàng thì chẳng mấy khi xuất hiện”
Tay ta run lên một cái, thiếu chút nữa đánh đổ chén trà trong tay. Trên đời này khó đối phó nhất là đám hòa thượng, vậy mà lại năm lần bảy lượt chạm mặt hòa thượng
Ty Mệnh tinh quân lần này thực sự dùng hết pháp lực mà viết nên tình tiết cẩu huyết này rồi. Ta trong lòng thầm ghi hận, xem ra thần tiên trên trời đọc thoại bản so với ta còn nhiều hơn
Vị hòa thượng mà Tuệ Nhân công chúa yêu thương kia, cuối cùng cũng xuất hiện
***
Dưới hoa dưới trăng, công chúa nằm ngắm bóng đêm buồn bã, một lúc sau liền cảm thấy mất hứng nên quay về nghỉ ngơi. Tương Tư, Như Ý hầu nàng đi ngủ còn ta ở lại quét tước, dọn dẹp trà cụ trong đình. Sau khi an bài xong hết liền thỉnh an Tương Tư, Như Ý rồi cáo lui
Ta đi vào bên trong tiểu viện. Một viện đẹp như thế này mà lại bị uổng phí. Ánh trăng bàng bạc mát lạnh, khiến người ta hơi run rẩy. Ta khép tay áo rồi xuyên qua rừng hoa Đồng, càng đi vào sâu càng lộ vẻ u tĩnh. Đối diện đó là một gian phòng, bên dưới mái hiên còn treo một chiếc chuông gió phát ra âm thanh trong vắt. Ta nhón chân lên, đẩy cành hoa Đồng ra nhìn trộm vào trong, thấy tối đen. Ngủ rồi sao? Cũng đúng, bây giờ đã muộn như vậy rồi
Ta đi quanh căn phòng đó ba vòng liền. Cái chùa này, thế nào lại trồng lắm hoa Đồng đến vậy, nơi đâu cũng um tùm. Ta cũng không còn cách nào khác đành phải quay về. Ngày mai còn phải dậy sớm hầu hạ công chúa điện hạ, nghĩ đến đây đã thấy mệt, ta đưa tay lên xoa nhẹ bả vai của mình
Vậy mà vừa mới quay người, đã nhìn thấy một nam tử đứng dưới tán hoa Đồng. Một mảnh cánh hoa trắng ngần rơi xuống hạ trên vai hắn
Thân thể cao gầy, mặc áo cà sa màu nguyệt sắc. Hắn đứng ở đó, tay cầm quyển sách đã giở phân nửa, lẳng lặng nhìn ta
Con ngươi đen như mực, nặng nề như nước, dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng thuần khiết
Thương Âm
Ta nhất thời ngây ngốc, chân như trời trồng đứng ở đó
Hắn cũng không mở miệng, chỉ đứng đó nhìn ta. Ta mãi mới có một chút phản ứng, thấy bốn phía vắng vẻ, liền nhạt nhẽo cười hai tiếng, “A, xin chào…” Nghẹn một tiếng, lại khoát khoát tay nhìn hắn, nhấc đôi chân nặng như chì lên, “Nơi này hoa thơm quá, ha ha ha ha”
Nhìn kĩ một lúc thì thấy ngũ quan tăng nhân này vô cùng tuấn tú, bên trên còn tỏa ra một tầng ánh sáng lành lạnh, có lẽ là do ánh trăng phản chiếu. Hắn so với Thương Âm trong trí nhớ của ta trông lãnh đạm hơn rất nhiều. Ta trước đó cũng không tìm hiểu kĩ, chỉ biết Thương Âm và Tuệ Nhân kiếp này gặp nhau ở Long Vân tự, ai ngờ đâu hắn lại là hòa thượng ở đây cơ chứ
Đã xuất gia, sao còn có thể động tình tái nhập hồng trần. Mệnh cách lần này của Ty Mệnh tinh quân thật quá mức cẩu huyết, làm ta chẳng biết nói gì
Ta nhìn hắn, nuốt nước miếng hỏi, “Ngươi đứng ở đây từ bao giờ? Sao lúc nãy ta không thấy?”
Thương Âm trả lời rất bình tĩnh, phản ứng đối với kẻ nửa đêm chui vào nhà người khác như ta vô cùng bình thường, “Từ lúc ngươi đi cà nhắc nhìn trộm bên cửa sổ”
“…”
Chứng tỏ lúc ta đi ba vòng quay chỗ này hắn cũng đã nhìn thấy hết rồi! Ta cố trấn tĩnh, cười nói: “Ta, ta lúc nãy làm rơi đồ chỗ này, ha ha, nên muốn tới tìm một chút”
Thương Âm mặt không chút thay đổi. Bố y đạm bạc cùng đường nét trên mặt hắn càng toát ra vẻ sắc bén thành thục. Hắn không hề để ý đến chuyện ta viện cớ, “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Giọng nói thờ ơ. Ta có phần bất mãn. Đến phương trượng cũng còn phải khách khách khí khí gọi ta hai tiếng “Thí chủ”, hắn thì cứ ta ta ngươi ngươi. Ta liếc mắt nhìn hắn, “Đã trễ thế này, hòa thượng như ngươi sao không đi ngủ? Không phải là đi nhìn lén cô nương nhà nào đó chứ?”
Hắn nhìn ra phía sau rừng hoa, chính là nơi ở của Tuệ Nhân công chúa, rồi gập quyển sách lại, đưa đôi trường mâu nhìn ra phía ta, giọng nói ngừng lại một chút, “…Trà Vãn Lăng vừa rồi là ngươi đổ đi?”
Ta nghe xong, trong lòng hơi thắt chặt lại, thanh âm hơi trúc trắc nói, “Không phải là do ta đổ đi, là chủ tử của ta uống xong mới sai ta đổ” Nói xong liền kiêu ngạo, khóe miệng nhấc lên, “Ngươi cũng thật là khá. Không ngờ một hòa thượng như ngươi cũng biết tới trà của Vãn Lăng sơn”
Gió đêm nay thổi khá mạnh, hơn nữa còn cách một khoảng rừng hoa như vậy mà hắn vẫn có thể nghe được. Năng lực của Thương Âm quả nhiên vẫn không thay đổi
“Ngươi pha trà rất giỏi”
“A, ngươi thích uống trà? Vậy ngươi có muốn ngày mai tới chỗ ta bàn luận một phen? Chủ tử của ta thành tâm hướng phật, nếu có cao tăng tới như vậy hẳn là rất vui mừng”
Hắn nhìn ta một lúc, biểu cảm nhàn nhạt rồi lại thu mắt về. Ta không biết có phải phán đoán của ta đã sai hay không. Thanh âm của hắn đột nhiên thốt ra, “Ngươi tên là gì?”
“Hòa thượng như ngươi cũng thật là kì quái. Ngươi không phải là hòa thượng của Long Vân tự đại danh đỉnh đỉnh sao? Tự nhiên đi hỏi tên một cô nương như vậy, còn không nghĩ tới bộ dạng của mình ra làm sao”
Hắn nhíu nhíu mày, trông thật là thuận mắt, “Nha đầu ngươi, vậy ngươi nghĩ bộ dạng của hòa thượng thì phải như thế nào?”
Ta bóp cằm suy nghĩ một chút, “Chính là, vừa gặp người đã “A di đà phật”, chắp tay hành một cái lễ, sau đó liền luôn miệng thí chủ thí chủ, nhìn thấy cô nương thì hận không thể một phát tránh xa ba trượng, miệng thì thào “Nam nữ thụ thụ bất thân”, chỉ sợ cô nương kia biến thành hồ ly ăn thịt mình””
Thương Âm biểu tình lạnh lùng, lại là thanh âm khinh thường quen thuộc, “Ngươi đọc thoại bản quá nhiều rồi”
Ta nghẹn một cái, “Ta đọc nhiều thoại bản đấy, làm sao nào?”
Đối thoại như vậy, làm ta có chút cảm giác quen thuộc. Trong lòng vẫn chưa quên nhiệm vụ được giao, “Phải rồi, bằng không mai ngươi qua đây nhìn một chút, chủ tử nhà ta rất xinh đẹp đó”
Hắn không nói chuyện, một tia ôn nhu trong mắt biến mất, bình tĩnh nhìn ta, giống như muốn nhìn xem ta có lộ ra sơ hở gì không vậy. Ánh mắt của hắn quá lạnh lùng nghiêm minh. Mãi một lúc sau, hắn mới nói, “Ngươi ở chỗ đối diện kia?”
“Đúng vậy”
Hắn đi về phía trước, thấy ta không động đậy gì lại quay lại. Dưới ánh trăng làn da của hắn có chút tái nhợt, khuôn mặt như ẩn vào phía sau tán hoa Đồng, thanh âm vẫn lãnh đạm như trước, “Đi thôi. Ban ngày ngươi còn phải hầu hạ chủ tử, nghỉ ngơi cho tốt”
Ta nửa ngày mới phản ứng được, hắn là đang đưa ta về ư. Lòng ta gào thét, nhất định phải nhanh chóng đưa bọn họ thành đôi mới được
Đêm đó ta cùng hắn đi giữa rừng hoa. Thương Âm mi mục tuấn tú, tay áo phất động tỏa ra khí tức thanh khiết, còn thoáng có mùi đàn hương thoang thoảng. Hoa Đồng cứ từng đóa từng đóa lấp lánh màu trắng bạc như những quả chuông nhỏ nhẹ nhàng phiêu phiêu. Cành cây uốn lượn xung quanh. Cảm tưởng như lạc vào một thế giới khác
Cảnh tượng như vậy hằn rất sâu vào tâm trí ta. Thương Âm nhẹ nhàng đi phía trước, ta nghịch ngợm chạy phía sau
Khi đó ta chợt nhận ra, thì ra ta làm việc này chẳng cần báo đáp gì, chỉ cần cùng hắn đi một đoạn ngắn giữa rừng hoa như vậy đã là món thù lao lớn nhất đối với ta rồi