Thập Thế Đợi Quân An

Chương 22-1: “Ngươi vì hắn mà thủ thân đến 800 năm”




Ta ngồi vắt chéo chân, nhẹ nhàng mở nắp chén trà uống một ngụm. Hương thơm của trà khiến cho người ta thật thoải mái, “Trước kia không phải phụ thân cứ nhắc đi nhắc lại sẽ tìm cho con một người chồng tốt hay sao? Chi bằng chúng ta luận võ đi! Người nào có dáng dấp ưa nhìn một chút đều có thể báo danh, nếu thắng được thì coi như là phu quân của con”

“Khụ khụ, tỷ tỷ, tỷ nói người chết rồi còn có thể ưa nhìn không?  Nếu không phải cụt tay gẫy chân thì cũng là máu me be bét… Huống hồ” Chung Qùy xoa xoa trán, rồi quay sang nhìn Tiểu Hắc đang đeo mặt nạ, “Cố đại nhân, ở Phong Đô chúng ta gọi tỷ tỷ là gì ấy nhỉ?”

“Hoa Nhi gia”

“Còn cái gì trước đó nữa cơ”

“Là cõi âm đệ nhất võ công” Tiêu Hắc trả lời, không hề có chút rung động nào, vô cùng bình tĩnh

Ta nổi giận, “Hoa Nhi gia thì sao? Chữ lót của tên ta là ‘gia’ thì sao?” (Gia là cách xưng hô của nam tử thời xưa, mọi người đọc nhiều cung đấu chắc cũng thấy quen quen ha)

Chung Qùy hí mắt nói, “Tỷ đã nhận mình là ‘gia’ rồi sao còn cưới chồng được. Ngày thường tuy tỷ cũng xinh đẹp đấy, nhưng sợ là không còn quỷ nào dám cưới tỷ…”

Ta vỗ bàn, nước trà bắn ra ba thước, “Vậy thì ta càng có thể tỷ võ rồi. Mấy người đừng có mà cản ta, hôm nay ai thắng ta ta sẽ gả cho người đó!”

Diêm Vương buông chén trà, vuốt vuốt râu mép đang dựng ngược lên, lo lắng thở dài, “Mẫu Đơn, con làm vậy cũng không sao. Nhưng mấy ngày nữa thiên quân thái tử và Chiêu Cẩm công chúa sẽ đi đầu thai. Con gấp gáp ‘mở sới’ rùm beng như vậy, không chừng sẽ không có kết cục tốt”

“Sao? Lại không được à?” Ta liếc một cái, “Bọn họ là thiên thượng thần tiên, người thường chỉ cần cúi chào là được. Huống hồ âm phủ do chúng ta làm chủ, chúng ta không ăn của họ miếng nào, không ở mất tấc đất nào của họ, cớ sao phải dè dặt?”

Thần tiên thì sao, thượng thần thì sao. Không lẽ ta phải  khúm núm hay sao?

… Lẽ nào cả đời này ta không thể quên được hắn sao? Huống hồ ta đã chết rồi, đã sớm  không còn trên cõi đời

“Mẫu Đơn” Tiểu Hắc nhẹ nhàng cắt đứt lời ta. Ta trừng mắt lườm hắn một cái, lại uống một ngụm trà. Diêm Vương nhìn nhìn ta. “Khuê nữ nhà ta hôm nay tức giận như vậy, là ai chọc giận con?”

“Không có ai”

“Dù thế nào đi chăng nữa họ cũng là thần tiên, mấy triệu năm mới tới đây một lần, con làm thế nào cho ổn thỏa, đừng gây loạn là được”

Dù sao Diêm Vương cũng là phụ thân của ta, ta cũng không muốn làm khó dễ ông. Ta cho gia đinh dán bố cáo màu đỏ ở ngay trước cửa phủ Phong Đô. Nội dung là mấy ngày sau sẽ tổ chức luận võ công, không yêu cầu thân phận chỉ cần có tướng mạo một chút. Ai đánh bại Hoa Nhi gia sẽ lập tức được làm con rể Diêm Vương, kính mời các đại gia…

Không lâu sau, rất nhiều chuyện xảy ra. Ta ung dung đi dương thế câu hồn, cảm thấy rất thoải mái. Người lên ngôi sau Húc Đế là Bình Nhạc Vương là một vị đế vương vô cùng khiêm tốn ôn hòa, dẫn dắt con dân thoát khỏi loạn lạc

Những cống hiến của Húc Đế lớn đến mức đến tận vài trăm năm sau đó vẫn không hề bị mai một, đây là điều không thể phủ nhận. Mở rộng diện tích giang sơn quốc thổ, dung hòa văn hóa Hán tộc với văn hóa ngoại quốc, thương mại trao đổi gia tăng mãnh liệt. Có thể nói là trong vòng 300 năm đại quốc có thể an tâm không bị ngoại bang phục kích, đất nước vô cùng hưng thịnh phồn vinh

Trong bối cảnh như vậy, số lượng lệ quỷ oán quỷ giảm mạnh, ta tiết kiệm được không ít sức lực. Ta thu xong hồn liền trở về. Trên đường về, Tiểu Hắc vẫn trước sau như một trầm mặc, sau cùng mới mở miệng: “Mẫu Đơn”

“Hả?”

“Ngươi thật sự muốn như vậy sao?”

“Ngươi nói chuyện gả chồng á?” Ta nhìn ra xa, thanh âm nhẹ nhàng, “Không phải là chuyện tốt sao?”

“Mẫu Đơn, có nhiều chuyện không thể coi như trò đùa mà hờn dỗi được”

Ta đang cước bộ liền ngừng lại, cười khanh khách nhìn hắn, “Tiểu Hắc, ngươi cảm thấy ta như đang đùa sao? Chuyện nữ tử gả chồng sao có thể coi như trò đùa được. Ta thực sự cảm thấy rất tốt” Ta cúi đầu nhìn chân, “Thực đấy, rất là tốt. Ngươi xem ta còn có thể giận dỗi gì nữa?”

Tiểu Hắc cuối cùng vẫn là Tiểu Hắc. Hắn ở với ta đã được 800 năm rồi. Ta ước chừng tính toán, kiếp thứ hai của Thương Âm xem ra cũng đã qua được 100 năm rồi

800 năm trôi qua, ta đã không còn là vong hồn yếu đuối khóc lóc trước dòng Vong Xuyên nữa. Khi đó ta rụt rè nhìn về phía Tiểu Hắc, ánh mắt của hắn cho tới giờ vẫn chưa hề thay đổi

Bị lớp mặt nạ ngăn cách nên ta không thể nào nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn. Chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt như tạc của hắn lộ ra. Con ngươi đen kịt, không hề có thần sắc háo hức, vừa trong suốt vừa lạnh lẽo

Thanh âm của hắn cũng nhàn nhạt, giống tiếng động của ngọc thạch rơi vào trong hồ nước

“Ngươi vì hắn mà thủ thân đến 800 năm”

“Đúng vậy. Nhưng hắn không biết, cũng không nhớ rõ ta” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cố nặn ra một nụ cười, “Hiện tại, ta chỉ là một nữ quỷ mà thôi”

Hắn nhìn ta chằm chằm, trầm mặc