Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Chung Quỳ, khuôn mặt trầm tĩnh.
Chung Quỳ nhìn khóe môi hắn dính máu, thanh âm trầm xuống, “Bệ hạ đạt được thiên hạ, coi như đã thỏa được ước nguyện”
Hắn không trả lời một lát, rồi khẽ mỉm cười, nhìn Chung Quỳ mở miệng, chậm rãi nói,”Tại sao tới đón ta không phải nàng? ”
Hắn cúi đầu thì thào, dời ánh mắt, nhẹ giọng lặp lại một lần nữa,”Tại sao tới đón ta không phải nàng? ”
Không chờ đối phương trả lời, hắn đứng lên, tư thế phong dung, yếu ớt thở dài, “Cuối cùng ta vẫn không thể lừa gạt chính mình. Tuy dung mạo tương tự, nhưng lại không phải nàng. Ta vẫn luôn đợi nàng tới đón ta ”
Lung Quốc năm thứ 11, Húc Đế khai triều chưa lâu liền nhiễm phong hàn, bệnh lâu khó chữa. Tháng tư, Hoàng đế băng hà tại Nam Tô, hưởng thọ 31 tuổi. Hoàng hậu sau một năm cũng tự nguyện tùy táng, vì chưa có con nối dòng nên ban chiếu thư truyền ngôi cho họ hàng xa – hộ quốc đại thần Bình Nhạc Vương. (tùy táng: vào lăng của tiên đế để coi nom lăng, mãi mãi không đi ra ngoài)
Thủy kính thuật dần dần tiêu tan, hoa diện mờ dần đi, mây khói bắt đầu tỏa ra
Chung Quỳ thu tay, “Tỷ tỷ, tỷ thấy rõ rồi chứ? ” Hắn nhìn bộ dạng run rẩy của ta, tự mình gật đầu, “Phải rồi, xem ra tỷ tỷ đã thấy rất rõ ràng ”
Ta ngồi bên bờ không nói chuyện, càng ngày càng thấy lạnh. Đầu ta hoàn toàn hỗn loạn, không biết nên nói cái gì cho tốt, “… Ngươi cho ta xem cái này, là vì cớ gì…? ”
“Không vì cớ gì, chỉ là muốn cho tỷ nhìn một chút thôi. Kỹ thuật thu hồn của đệ không tệ chứ? Lại còn cái dáng vẻ kia” Nói đến đây liền đứng ngay ngắn ho khan một cái, dùng giọng mà ta vừa nghe được trong thủy kính nghiêm túc, nói: “Lung Quốc Húc Đế, đã đến lúc rồi, xin mời đi theo ta”
Ta mím môi muốn cười. Rốt cục vẫn không cười nổi
***
Chuyện trấn hồn thần thú, khỏi cần nói cũng nhanh chóng bị điều tra
Nguyên lai là thị nữ Phi Cúc của Chiêu Cẩm công chúa giáng trần. Xem ra thần tiên sống trên trời sung sướng đến mức phát chán, rảnh rỗi một chút liền giáng trần đi dạo chơi. Thị nữ kia vốn đi theo để hầu ha Chiêu Cẩm. Khi Thương Âm tới Phong Đô, cũng có một hàng thiên binh thiên tướng đi cùng. Chung Qùy nhìn chằm chằm đến mức muốn nứt cả mắt ra
“Tỷ, đệ sống tới bây giờ còn chưa từng nhìn thấy thần tiên bao giờ. Giờ lại được thấy nhiều như vậy!”
Khi yến hội diễn ra ở Tần Quảng Vương phủ, công chúa khai tiệc khởi vũ, thị nữ Phi Cúc không có việc gì làm liền lén lút lẻn ra ngoài chơi. Không ngờ tiên linh thần thể trong lúc vô tình đã tiếp xúc với phong ấn ở phía Tây thành. Hậu quả là trấn hồn thần thú thức tỉnh, náo loạn một phen. Bởi vì nàng ta là thị nữ của công chúa, chúng ta cũng không tiện truy cứu. Huống hồ người đứng ra giải quyết chuyện này còn là thiên quân thế tử. Câu chuyện về bóng người trắng như tuyết nhảy ra từ biển lửa, tiêu diệt trấn thú trong nháy mắt đã làm xiêu lòng biết bao thiếu nữ Phong Đô, còn được truyền tai nhau rất nhiều dị bản
Về chuyện này, Chung Qùy có chút bất đồng quan điểm. Hắn lén tới nói chuyện với ta một lúc, ta liền cả kinh, không muốn hắn nói bừa
“Tỷ, đệ không hề nói mò, cái này toàn bộ bách tính cõi âm đều biết. Tại sao trước kia Địa Tàng Vương Bồ Tát phải kì công thiết lập tứ thần thiên địa phong ấn? Còn không phải là đề phòng Ma tộc xâm lăng ư? Vì sao thái tử vừa tới Phong Đô thì trấn hồn thú liền thức tỉnh?”
Hắn không cần nói ta cũng biết. Thương Âm đường đường là thiên quân thái tử, là đế quân tương lai, chuyện hắn nhập ma chướng là chuyện vạn vạn không thể nói ra. Tuy nhiên trong lòng ta có chút nghi hoặc. Hắn đã phải chịu thiên khiển, lẽ ra ma khí đã phải tiêu tan. Không lẽ trong người Thương Âm vẫn còn ma khí sao?
“Còn chuyện này không biết Mẫu Đơn tỷ đã nghe qua chưa. Tục truyền nói rằng 700 năm trước khi thái tử gia đánh vào Ma cung đã từng làm một cuộc giao dịch với thiếu chủ Ma tộc…” Chung Qùy lại bắt đầu nghi thần nghi quỷ. Ta làm ra vẻ không quan tâm, khoát khoát tay ra hiệu cho hắn dừng lại
Ta không ngờ sẽ phải đối mặt chính diện với Thương Âm. Tuy nhiên ta biết rõ, dựa vào thái độ của hắn thì hắn không hề nhớ ra ta lúc sinh tiền. Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng đến khi chuyện xảy ra, trong lòng ta không khỏi có chút khổ sở
Nói không chừng hắn chưa từng thích ta, chỉ là trên trời nhàm chán, mới hạ phàm dạo chơi một chút thôi
Kiếp sau, chuyện của hắn và Chiêu Cẩm ta cũng không còn hứng thú. Bảo ta động một ngón tay cũng không có chuyện. Nguyện vọng đầu thai cũng không còn mãnh liệt như trước. Xem ra ở lại Phong Đô, trông coi cầu Nại Hà cho tốt mới là chính sự
Ta thậm chí còn đang suy nghĩ, hay là ở lại Phong Đô, rồi bảo phụ thân xem xét vài tên mĩ nam quỷ để gả
Thật ra trong lòng ta vẫn còn lưu luyến, nhưng hắn đã không còn nhớ ra ta, tâm tinh này cũng đến lúc buông bỏ rồi. Vậy thì thà cố gắng hạnh phúc, nếu 800 năm sau còn có cơ hội gặp lại cũng có thể không còn chút vướng bận. Hắn đi đường hắn, ta đi đường ta, thế là tốt rồi
Đêm đến, ta suy nghĩ rất lâu, cảm thấy phần tình cảm này ta nên tháo gỡ. Về tình về lý mà nói, năm đó hắn bỏ rơi ta và con trai. Tiểu Ly phải chịu số phận hôi phi yên diệt. Nhưng sinh tiền, hắn đã chuộc ta ra khỏi chốn lầu xanh, lại nhờ có thần khí của hắn mà ta xuống cõi âm có thể tu luyện được thành âm sai, đã vậy còn được Diêm Vương nhận làm nghĩa nữ. Thật lòng mà nói thì bấy lâu nay ta sống ở Phong Đô cũng rất tốt
Coi như cả hai không còn nợ gì nhau
Thần tiên mà, trải qua mấy vạn vạn năm thì một nữ tử nhân gian chỉ như là một cái chớp mắt
Trong lòng thanh thản, tâm tình rất tốt nhưng vẫn không nhịn đươc rơi vài giọt nước mắt. Ta nằm lên giường, lau khô mặt rồi đi ngủ. Ngày thứ hai, ta bắt đầu biến lời nói thành hành động
Diêm Vương phụ thân nghe xong, toàn bộ râu mép dựng đứng lên. Ngay cả đôi mắt vẫn hay híp lại cũng trợn ngược, mở to gần bằng quả chuông đồng. Chung Qùy đang uống trà liền phụt ra, nhìn ta như quái vật
Tiêu Hắc đang đứng tựa cột đá, không nói không rằng
“Con muốn lấy chồng?” Diêm Vương rống to hơn
“Phải”
Ta ngồi vắt chéo chân, nhẹ nhàng mở nắp chén trà uống một ngụm. Mùi trà khiến cho người ta thật thoải mái, “Trước kia không phải phụ thân cứ nhắc đi nhắc lại sẽ tìm cho con một người chồng tốt hay sao? Chi bằng chúng ta luận võ đi! Người nào có dáng dấp ưa nhìn một chút đều có thể báo danh, nếu thắng được thì coi như là phu quân của con”