Thập Thế Đợi Quân An

Chương 20-2: “Màn kịch đó….Ngươi có chút nào thật lòng không ?” 2




Gió thổi qua. Nhành cây khô héo khẽ rung. Ngoài bìa rừng chính là bờ bên kia của cầu Nại Hà, nơi nở những đóa hóa đỏ rực kiều diễm, lay động sinh tư

“Điện hạ hiểu lầm rồi. Tại hạ chỉ là muốn điện hạ cùng công chúa cầm sắt chi hảo mà giúp đỡ một phần sức lực thôi. Tại hạ không hề có ước định gì với công chúa” Ta cúi đầu cung kính đáp lại

Người mà ta nhận lời là Thái Bạch tinh quân, không phải công chúa

“Vậy ngươi hi vọng ta với nàng có thể thành đôi?”

“… Phải” Bọn họ vốn dĩ đã rất xứng đôi

“Ngẩng đầu, cho ta xem mặt của ngươi”

Lòng ta run lên, hai tay nắm chặt, đầu càng hạ thấp xuống trước ngực

Có cái gì để nhìn. Người hắn thích khi còn sống là Chiêu Cẩm công chúa. Nhan sắc của ta so với nàng, thực là kém xa nhiều lắm

“Ngẩng đầu”

“…”

Hắn không hề quan tâm, dùng tay nâng cằm ta lên, ép ta nhìn thẳng. Ta không biết nét mặt của ta lúc này như thế nào, nhưng hẳn là có chút hoảng sợ. Trái tim như muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Ta hận không thể xuyên qua thân cây mà trốn tránh

Cuối cùng, hắn chống lên thân cây, hạ tay xuống

“Mẫu Đơn”

“?” Ta hạ mắt, thở dốc

“Ngươi làm tốt lắm. Thật sự rất giống nhau”

Hắn thản nhiên nói xong liền buông ta ra. Trong lòng ta không hiểu sao lại có cảm giác mất mát. Hắn nhìn ta một lần nữa. Ánh mắt mà ta không thể nào nắm bắt được, lại không nhanh không chậm nói một câu, “Kiếp tiếp theo, ngươi đừng đi theo nữa”

Ta không trả lời. Xong việc, hắn xoay người rời đi. Thân ảnh màu trắng xa dần xa dần, rồi biến mất dưới ánh trăng như u hồn

Lần diện kiến này vừa mất mặt lại quỷ dị

Sau 700 năm cũng có thể gặp được người thật. Ta dựa vào thân cây, nhìn về phía hắn biến mất, trong lòng hỗn loạn

Hắn muốn làm gì?

***

“Các ngươi sao lại có thể không nhìn ra cơ chứ? Tỷ tỷ chính là thuộc vào hàng nhân vật cực quan trọng ở Phong Đô đấy nhé”

Chung Qùy ngồi bứt từng viên ngọc đính ở trên mũ ra, bụng ăn bánh bao đến mức tròn vo, đang ghé vào bụi hoa, hoàn toàn không để ý tới xiêm y quý báu đã bị cọ hết vào bùn đất

Hắn tự xuyên qua rừng cây, đi đến bờ sông tới đây. Đã thế, tên tiểu tử điên rồ này còn tiện nay bắt một con yêu thú rồi nướng lên ăn. Loại yêu thú này cũng tương đương với loài dê ở nhân gian. Ta ngồi xuống bên cạnh hắn, “Yến hội tàn rồi?”

“Đúng rồi. Thái tử thì đột nhiên không thấy đâu. Sau đó bên kia lại có chấn động, trấn hồn thần thú thoát ra. Đệ thấy không có gì thú vị liền chạy ra đây”

“Cha ngươi nhất định là đang tìm ngươi, mau về thôi” Ta vỗ vỗ bụng hắn. Hắn quay ra, nhìn ta bằng đôi mắt sáng ngời, “Mẫu Đơn tỷ có biết không, mỗi lần có người nhắc đến thái tử trước mặt tỷ thì tâm tính tỷ sẽ đặc biệt tốt, cũng đặc biệt ôn nhu, lại hơi thất thần. Trông cũng có bộ dạng tương tư sâu sắc lắm”

“… Ngươi có tin ta mổ bụng ngươi moi hết đồ ăn ra không?”

Chung Qùy run rẩy. Chuỗi ngọc trên mũ hắn quăng đi quăng lại đập vào mặt hắn

Nại Hà vẫn chảy xuôi dòng, kêu rên thê lương

Ta chống cằm nhìn bờ sông. Hắn ở bên cạnh ta bụm mặt khóc lóc om sòm, cuỗi cùng nước mắt lưng tròng quay ra nhăn mũi, “Tỷ tỷ thật độc ác, đệ sẽ cáo trạng với phụ thân”

“Đi đi, ngoan lắm” Ta vẫy vẫy tay

Chung Qùy bộ dạng vô cùng tủi thân. Khuôn mặt khóc lóc tiểu bạch, đôi mắt mở to rưng rưng. Ta đành vỗ vỗ vai nó, “Khóc cái gì. Lớn như vậy còn khóc, không chừng sau này không cưới được vợ. A đúng rồi,  hôm nay được gặp Chiêu Cẩm công chúa, Thiên Cung thần nữ, thấy thế nào?”

Chung Qùy lập tức nín, vẻ mặt như đứa trẻ mới đi ăn trộm táo về, ngập ngừng nửa ngày không nói, chỉ biết túm lấy góc áo

Ta nghĩ đến vẻ mặt kinh diễm của Chung Qùy khi mới thấy Chiêu Cẩm công chúa lên sân khấu. Hẳn là lúc đó ai cũng có chung cảm nhận như vậy đi

“Thích rồi à?” Ta lấy tay áo lau lau mặt hắn, giọng buồn bã

“Thích thì sao? Nàng là thần nữ. Một người trên trời một người dưới đất”

“Mẫu Đơn tỷ đừng nói linh tinh. Đệ làm Diêm Vương chứ không phải là Địa Tàng Vương dưới lòng đất, so với thiên quân cũng không quá kém xa. Không chừng sẽ có ngày nàng coi trọng đệ!” Chung Qùy nổi giận, oang oang nói

“Ừ, vậy ngươi phải lên làm Diêm Vương rồi” Ta khẽ cười đứng dậy. Chung Qùy ngây ngốc một lúc, một lúc sau mặt lại đỏ. Khuôn mặt này của hắn đúng là biến hóa phi thường, muốn nét mặt gì liền có nét mặt đó

“Tỷ tỷ, tỷ nhìn xem tỷ cười xinh đẹp như vậy. Sau này hẳn là nên cười nhiều một chút, đừng suốt ngày trưng cái bản mặt kia ra. Lữ thúc thúc – chính là đệ tứ Điện Quan Minh Qủy vương rất là vừa ý đệ. Thúc thúc ngọc thụ lâm phong, lại chững chạc thận trọng, ở Phong Đô có rất nhiều cô nương thích”

“Tại sao ngươi cái gì cũng có thể nói được?

“Đệ đương nhiên cái gì mà chả nói được”

Tâm tính của tiểu thiếu niên thật đơn giản. Thích một nữ nhân cũng thật dễ dàng, thấy nàng xinh đẹp, liền muốn cưới về nhà

Ta không nói gì

“Chung Qùy, ngươi về trước đi. Ta muốn ngồi thêm một lát nữa”

Chung Qùy nhìn nhìn ta, đột nhiên nói, “Tỷ, đệ có vật này cho tỷ”