Thập Thế Đợi Quân An

Chương 14: Nam nhân kia, làm cho ta sống cũng không được, chết cũng không xong




Khi ta tỉnh lại thì đã làm quỷ dưới địa phủ

Một vô thường mặc hắc bào đến đón ta. Hắn đeo một khối bạch ngọc hình rồng bên hông, vóc dáng cao lớn, đến cái mũ đội đầu trông cũng cao gầy, mặt không biết bôi cái gì mà đen xì, mang theo một cây đao trảm phách có vỏ ngoài màu đen, cách ăn mặc nhìn giống như con hát vậy

Hắc vô thường không lộ chút biểu tình gì, chỉ nói là khí tức trên người ta rất khác thường, lập tức báo danh ta lên điện Diêm Vương

Diêm Vương là một ông lão râu dài, chắc là ngồi trong điện quá lâu nên cơ thể đã muốn phát mốc lên rồi, khác xa những gì ta dự đoán. Nhìn thấy ta, ông liền mặt mày hớn hở, nhận ta làm nghĩa nữ

Ta bị dọa. Diêm Vương sờ sờ râu nói: “Linh khí trên người cô nương rất thịnh, trăm năm khó gặp, nếu như đầu thai luôn bây giờ không chừng sẽ nhập phải ma đạo. Lão phu cũng là vì suy nghĩ cho thiên hạ. Cô nương tạm thời lưu tại đây một thời gian đi”

Ta thật sự không biết việc linh khí thịnh với việc nhập ma đạo có gì liên quan với nhau. Huống hồ, chuyện thần thoại luôn nói linh khí thịnh là chuyện rất tốt mà

Ta nhìn Diêm Vương một lúc lâu. Ông liền khụ hai tiếng, chần chờ một lát mới nói: “Con ở nhân gian, đã từng gặp qua quý nhân chưa?”

Ta nghĩ nghĩ, Thương Âm có thể được coi là quý nhân hay không? Chưa đáp ông đã nói tiếp: “Trên người con có một ấn kí hình hoa lan phải không?”

Ta lắc đầu. Diêm Vương liền nhìn Hắc vô thường một cái

Hắc vô thường bay tới trước mặt ta, vén phía sau tai của ta lên

Tai vốn là chỗ mẫn cảm của ta. Người ta liền giật cái, nghĩ muốn lùi ra sau một cái. Cảm giác này,… thật không đúng chút nào

Hắc vô thường không chút biểu cảm quay về trước điện, cung kính thi lễ, lạnh lùng nói: “Bẩm Vương gia, đúng là có ấn kí hình hoa lan”

Ta ngây ngẩn người, sờ sờ phía sau tai. Đây rốt cục là chuyện gì, sao đến chính ta còn không biết?

Ấn kí hình hoa lan, sao ta lại không biết?

Diêm Vương nghe xong liền thở ra, nhìn ta vẫy tay: “Vậy là được rồi. Ta đã nói sẽ thu con làm dưỡng nữ, con đừng đứng quỳ ở đó nữa, ra đây giúp ta cắn hạt dưa. Nếu không lại có tin tức đồn đại ra ngoài là ta ngược đãi con đến nỗi không đứng dậy nổi”

Sự thực này thật là kinh khủng

Ta ở Phong Đô ngày ngày tìm kiếm con của mình. Hắc vô thường ngày đó chính là Tiểu Hắc mà sau này ta quen. Hắn kiến quái bất quái đưa ta đi cầu Nại Hà xem một chút. Sông Vong Xuyên chảy dài từ phía tây nam. Nước sông màu đỏ tươi không uốn không lượn, giống như một tấm gương bằng máu. Hắn nhìn ta, ái ngại nói: “Đã rơi vào trong đó rồi” (kiến quái bất quái: thấy điều kì dị nhưng không hoảng sợ, thắc mắc)

Ta quỳ ở bờ sông ba ngày liền, sau đó tóc tai bù xù quay về Diêm Vương thập điện

Những ngày sau ta liền nghĩ đến chuyện đầu thai chuyển thế. Diêm Vương gia sờ chòm râu, lắc lắc đầu, “Mẫu Đơn, con lúc còn sống là phàm nhân, đã nhiễm phải thần khí tinh khiết. Nếu ở lại Phong Đô nhất định sẽ có chức vụ tốt để làm. Còn nếu đầu thai, hồn phách sẽ bị tổn thương, đời sau không nhập ma đạo thì cũng làm cây cỏ súc sinh. Mẫu Đơn, phụ thân là thay con suy nghĩ”

Ta không nói gì. Nam nhân kia, làm cho ta sống không được, chết cũng không xong

Cuối cùng Diêm Vương thở dài nói: “Thôi, để phụ thân lệnh cho Mạnh bà nấu cho con một chén Mạnh bà thang, như thế nào?”

Ta nghĩ nghĩ, cuối cùng liền từ chối. Nếu như quên hắn, thì cũng sẽ quên luôn con của ta. Ta không muốn quên Tiểu Ly

Bây giờ nghĩ lại, ta và hắn gặp nhau trong tình cảnh không tốt chút nào, là do ta đã quá tự mình đa tình. Nghĩ đến chuyện này, ngực ta liền trào lên một ngụm trọc khí, thở hổn hển. Càng ngày càng khó chịu, ta đẩy cửa đi ra ngoài. Ai ngờ, vừa mở cửa liền đâm phải một người chắn bên ngoài. Ta vươn đầu nhìn lại, không khỏi sửng sốt. Cái đầu trọc bóng nhẫy này, mặc áo trắng hòa thượng, tuy nhiên trên áo thì đến phân nửa là màu đỏ tươi, ngã vào người ta. Xem qua xem lại một chút, đây không phải là Bạch vô thường hay cùng làm nhiệm vụ cùng Tiểu Hắc sao? (trọc khí: khí độc)



… Có chuyện lớn xảy ra rồi