Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu

Chương 33




Ánh sáng chiếu vào mí mắt ta...

Ta đang ở đâu?

Thật nhiều hình ảnh lướt qua trong đầu, một giấc mộng như thật như ảo kia vẫn còn rõ ràng… Thời gian hơn sáu vạn năm cứ như vậy mà hằn sâu trong kí ức…

Ta ngồi trên giường lớn, khung cảnh này, thân thể này, rõ ràng vẫn là thời đại của “Tiếu”, thân xác của “Tiếu”. Trong đầu một mớ hỗn độn, này là ai? Ta là ai?

Là Thập Tam Vĩ Hồ từng tàn sát Tam giới?

Là Cửu vĩ Bạch Hồ ngu ngốc đi yêu một con người?

Hay chỉ là phàm nhân Lưu Diệp xui xẻo bị kéo đến thế giới này?

Bên trong ta đã không còn tiếng nói đối lập của “Lưu Diệp” hay “Tiếu”, chỉ có duy nhất một mình “ta”.

Là Tiếu đã hấp thu Lưu Diệp hay Lưu Diệp đã nuốt lấy Tiếu?

Có quan trọng sao? Dù sao chúng ta vốn là một.

Trong cơ thể cuồn cuộn chân khí, ta cảm giác sau một giấc ngủ thật dài kia, có lẽ đã có gì đó xảy ra với ta. Ngầm vận chân khí một vòng, ta phát hiện không còn một chút Tán thần đan nào trong cơ thể nữa…

Điều này… không có trong kí ức của ta.

Tán thần đan được giải hết, vốn không nằm trong số kiếp của “Tiếu”…

Ta đã thấy tất cả quá khứ, thậm chí là cả tương lại của kiếp này, kết cục của “Tiếu” vốn chỉ có một: hồn phi phách tán, sau hai ngàn năm tụ hồn mới chuyển sinh thành phàm nhân Lưu Diệp.

Tương lai đó vốn dĩ đã xảy ra, nhưng hiện tại ta đang ở đây… Vậy chứng tỏ kết cục của “Tiếu” cũng đã thay đổi. Mà thay đổi đó, bắt nguồn từ sự xuất hiện của Lưu Diệp... Lưu Diệp, là biến số làm thay đổi số phận của Tiếu, cũng là một ẩn số, nếu như ta không cẩn thận, có thể tương lại sẽ không có Lưu Diệp nữa…

Ta day trán suy nghĩ, vốn dĩ kết cục của “Tiếu” là sau ba năm tỉnh lại liền đi tìm tiểu bảo bối Vương Nhi, sau đó…

Tiếng chén vỡ vang lên bên thềm cửa, tiếng kinh hách của Hải Kỳ kéo ta ra khỏi suy tưởng. “Thần tôn!?”

Ta nhìn chằm chằm nàng, gấp gáp tiến bươc về phía nàng. Càng gần, khuôn mặt trong ký ức càng hiện lên rõ ràng, như thể người đó chưa từng chết đi, chưa từng biến mất sau tám mốt đạo Thiên Lôi vậy…

Thiên Sát… Thiên Sát… Ta đã chờ nàng rất lâu rất lâu…

Cuối cùng ta cũng gặp được nàng…

Nhưng mà Thiên Sát…

“Th… Thần tôn…” Hải Kỳ trợn mắt, sợ hãi nắm lấy bàn tay ta đang siết cổ nàng…

“Vì sao nàng muốn giết tiểu bảo bối của ta?” Tay ta run lên, hoàn toàn không thể xuống lực… Kí ức à kí ức, ngươi vẫn luôn luôn ngăn cản ta thương tổn nàng… Nhưng nếu ta không giết nàng, thì người chết chính là tiểu bảo bối!

“Thần tôn… Ta không có…Ta… chưa từng có ý thương tổn Vương… Vương Nhi cô nương …”

“Ngươi sẽ…” Hình ảnh kia vẫn còn hiện lên rõ ràng, chính mắt ta chứng kiến nàng đâm một kiếm xuyên tim tiểu bảo bối…

“Ta… ta không có… Ta kh…”

“Ngươi làm gì!!?”

Tiếng trẻ nhỏ thất thanh vang lên, ngay sau đó một bóng áo đỏ lao đến tấn công ta, vẫn còn nhỏ như vậy… Tứ vĩ của ta… Ngươi rời khỏi ta năm vạn năm cuối cùng cũng có ý chí riêng rồi…

“Thả Hải Kỳ tỷ tỷ raa!!!” Một tay ta nắm đầu Vân Nhi, con nhóc không ngừng quẫy đạp tấn công ta, một tay kia vẫn không nặng không nhẹ siết cổ Hải Kỳ. Trong lòng tính toán, con nhóc này chấp niệm với Thiên Sát rất sâu… Rồi sẽ có một ngày nó thức tỉnh hoàn toàn, sau đó theo Thiên Sát gây bất lợi cho tiểu bảo bối…

Có nên nhân lúc này trừ luôn đi không?

“Tiếu! Buông tay!”

Hai tay của ta đang dùng lực cứng đờ, tiểu bảo bối… tiểu bảo bối… Một câu “ta không yêu ngươi” kia vẫn còn văng vẳng bên tai, nàng chẳng phải đã thành thân sao…

“Nàng ở đây làm gì?” Ta phát giọng nói không chút độ ấm, hai tay từ từ thả lỏng. Hải Kỳ ôm cổ ho khan trượt xuống nền đá, Vân Nhi vùng thoát khỏi tay ta chạy tới đỡ Hải Kỳ.

“Ngươi là đồ vô ơn! Mẹ chỉ vì tìm dược cho ngươi mà trọng thương chỉ còn nửa mạng! Hải Kỳ tỷ tỷ vì giải độc cho ngươi lao tâm khổ tứ ngày đêm! Ngươi vừa tỉnh dậy không nói lời nào liền muốn giết tỷ ấy!!” Nhóc con nhìn ta lên án, hai bàn tay vẫn không ngừng vuốt ngực cho Hải Kỳ.

“Tiểu Vân Nhi… Im miệng!”

“Mẹ!!!”

Ta bỏ qua Vân Nhi cùng Hải Kỳ, tiến đến nắm lấy cổ tay tiểu bảo bối.

“Ngươi… Buông…”

“Kinh mạch yếu như vậy. Nàng thương tổn gân cốt còn đi lung tung!?” Ngón tay ta dò xét mạch đập của nàng, sắc mặt nàng tái nhợt, hơi thở gấp gáp không đều đặn, lực tay yếu ớt…

Nàng đã yếu đến mức này rồi…

“Không liên quan đến ngươi!” Bắt gặp ánh mắt né tránh của tiểu bảo bối, tâm ta liền thắt lại… Một cỗ bi thương dâng lên trong lòng ta,

Ta từng hứa bảo hộ nàng cả đời vô ưu.

Cuối cùng nàng lại vì ta mà đứt hết kinh mạch, võ công bao năm khổ luyện đều bị phế.

Ta vuốt ve từng tầng những vết sẹo dài lớn nhỏ trên cổ tay nàng. Phải cắt sâu bao nhiêu mới làm vết sẹo ra như vậy?

Tiểu bảo bối rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì.

“Ta đã nói… nàng nói dối sẽ đau mà… Là ta vô dụng không bảo hộ được nàng.”

“Không… Là tự ta…”

“Giờ ta ở đây rồi, ta sẽ bảo hộ nàng, cho dù là kiếp này hay kiếp sau.”

“Ta…”

Ta niệm quyết, tiểu bảo bối liền gục xuống vòng tay ta. Ta ôm nàng thật chặt. Aaa… Đã bao lâu ta mới có thể ôm nàng thoải mái như vậy?

Liếc mắt nhìn xuống Hải Kỳ cùng tiểu Vân Nhi, Hải Kỳ bắt gặp ánh mắt ta liền sợ hãi cúi xuống, Tiểu Vân Nhi mang ánh mắt căm tức nhìn ta. Hai mối họa này… Nể tình Hải Kỳ đã giúp ta giải độc, ta sẽ lưu mạng nàng ta thêm một thời gian. Còn Vân Nhi… cuối cùng sẽ có một ngày nàng đối với ta ta sống ngươi chết, để tính sau vậy.

Ta cẩn thận ẵm tiểu bảo bối lên, nàng ngủ trong vòng tay ta thật yên bình, nhưng hai quầng mắt thâm đen, làn da tái nhợt, môi nhỏ tím tái khiến ta đau lòng không thôi. Ta chưa chết, nàng đừng mong chết trước ta!

***

Thiên Giới vẫn y như hơn năm vạn năm trước đây không hề thay đổi, vẫn là cái vẻ yên bình giả tạo. Đám thiên binh gác cổng thấy ta từ xa lập tức đằng vân tiến tới.

“Tiểu yêu to gan! Dám xâm phạm địa phận Thiên Đình?”

Tiểu bảo bối trong lòng hơi nhướng mày một chút, có vẻ kẻ kia quát to làm ảnh hưởng giấc ngủ của nàng. Ta nhíu mày, từ bao giờ đám người Thiên Giới lấy lại lá gan to như vậy?

“Tránh ra.” Ta nhướng mày nhìn hắn. Chỉ là một tiểu tướng cũng có thể hống hách như vậy? Mấy kẻ còn lại cũng đồng loạt bao vây xung quanh ta.

“To gan! Chỉ là một tiểu yêu mà cũng dám làm càn!?”

Chà… Mặc dù pháp lực của ta chỉ còn một phần, nhưng cũng chưa đến mức bị vài cái thần tiên nho nhỏ khi dễ chứ nhỉ?

“Còn không mau cút đi!?”

“Cút đi… Là ta… Hay các ngươi?”

“Ngươi…”

Đám Thiên binh khiếp sợ nhìn hai chân chúng dần đóng băng với tốc độ nhanh chóng, một số kẻ hoảng loạn, một số bình tĩnh hơn liền đâm trường thương về phía ta. Hai tay ta tuy đang bồng tiểu bảo bối có chút hạn chế, tuy vậy cũng không đến mức không thể đối phó với lũ tạp nham này.

Một ngọn trường thương phóng tới, ta dựng băng khiên đón lấy. Lại tiếp một ngọn từ bên phải, lại một từ bên trái. Trước mặt đánh tới một ngọn trường tiên toan quấn quanh cổ ta.

“Tầm thường.” Cho nên cả đời mới phải làm lính. Ta tới một cái móng tay cũng không động, tất cả đòn đánh tới đều bị băng khiên chặn đứng. Chúng càng lúc càng cuồng loạn, ra đòn thậm chí không nhắm trúng mục tiêu. Càng hoảng loạn càng ra chiêu lung tung. Băng trên thân chúng càng nhanh ngưng kết, có kẻ sớm đã bị đóng băng tới ngang bụng.

“Dừng tay!!!”

Đám thiên binh cùng lúc thu tay, một số sung sướng nhìn về phía bên kia, một bên hả hê nhìn ta với ánh mắt “Ngươi chết rồi”.

“Thiên Vương!”

“Quảng Mục Thiên Vương!”

Đám Thiên binh thấy hắn liền nhao lên.

“Ồ? Có việc gì mà Thiên Vương lại đi qua đây vậy?” Ta cười cười nhìn kẻ mới tới, toàn thân khải giáp cồng kềnh, mặt đỏ như lửa, hai con mắt vốn dĩ đã to lại còn trừng lên, tay phải hắn quấn một con rắn trắng, tay trái nâng ngọc như ý. Hắn đứng trên cao nhìn xuống có biết bao nhiêu là cao ngạo.

Cũng giống y như ngày đó tại Tru Tiên đài.

“Ta chỉ là đi qua vừa vặn gặp đám tướng nhỏ không biết phải trái này, cho nên phải tới giáo huấn chúng một trận. Các ngươi cũng thật to gan. Dám đắc tội với Thần tôn đây sao!?” Hắn thật hào sảng lên tiếng, làm trong lòng ta cười run một trận! Còn đám Thiên binh kia đồng loạt hóa đá một hồi.

Thần tôn? Một hồ ly nho nhỏ, Thần tôn của một giáo phái nho nhỏ dưới Nhân Giới, từ bao giờ lại được Thiên Giới coi trọng như vậy?

“Thiên Vương nói quá lời rồi, Bản Thần tôn dù sao cũng chỉ là một tiểu yêu…”

“Ấy, sao ngài lại nói như thế? Cả Thiên Giới chúng ta ai cũng đều biết Thần tôn ngài pháp lực vô biên, nào dám coi thường?” Hắn cười cười nhìn ta.

“Pháp lực vô biên… Giống như là năm vạn năm trước sao… Ta nhớ lúc đó hình như Ngài đứng khá gần ta thì phải…” Ta kéo dài giọng, nét cười trên mặt hắn lập tức cứng lại. “Aiya… Bản Thần tôn có việc đi trước, Thiên Vương ngài tự đi dạo đi.”

“Vậy Thần tôn ngài đi thong thả, ta đây không tiễn.”

Ta ôm tiểu bảo bối lướt qua đám Thiên binh thiên tướng đi vào trong Nam Thiên Môn. Mới có vài ngày ta không lên đây đã có nhiều kẻ quên mất ta như vậy?

“Thần tôn.” Tiếng của Quảng Mục từ đằng sau gọi với tới ta, ta không kiên nhẫn quay đầu, hắn đằng hắng một tiếng. “Kẻ không biết không có tội, mấy thiên binh này mới được điều đến đây hôm nay, có thể tha cho họ tội vô lễ hay không?”

Hắn không nhắc ta cũng quên, nhìn về phía đám thiên binh đang dở khóc dở mếu bị đóng băng đến ngực bên kia, ta phất ngón tay giải chú cho chúng, cũng không quay đầu thẳng tiến lên cõi Thanh Cảnh của lão già luyện thuốc.

Cũng đã lâu ta không ghé thăm lão rồi!