Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu

Chương 20




“Buông.”

“Diệp Nhi…”

“Ta bảo ngươi buông.”

“Tới nước này… nàng dù sao cũng đã… cùng với ta. Ta phải có trách nhiệm với nàng. Sao có thể để nàng tới chỗ đó?”

“Ta làm con mẹ gì với ngươi? Có buông ra không?”

“Diệp…”

Đúng là làm người ta cáu! Tôi không nói thêm nhiều lời lập tức nắm áo hắn tung một đòn quật qua vai. Chị không ra tay lại tưởng chị dễ bắt nạt!? Hồi trước chẳng qua ở trong thân cáo mới đành cam chịu nhá! Bây giờ chị có lại thân người rồi!!!

Hừ! Không hổ là đồ đạo tặc có võ công. Hắn vừa bị tôi quật ra sau, lúc sắp chạm đất liền thuận thế mượn lực tay đạp đất tung người bay lên, đứng vững vàng trước mặt tôi.

“Tránh ra!” Tôi không kiên nhẫn quát hắn.

“Diệp Nhi. Nàng vì sao phải cố chấp như vậy? Cho dù nàng rời khỏi đây, chẳng lẽ lại muốn ở lại Thúy Hương Lâu kia sao?” Hắn vừa nói vừa tránh trái tránh phải, đám cốc chén, bình trà, bánh ngọt tôi quăng đến viu viu sượt qua người hắn.

“Đồ con chuột! Có giỏi thì đừng tránh!!!”

Bốp!!! Cái đĩa sứ đựng điểm tâm bay ngay giữa trán hắn, máu từ đó bắt đầu chảy thành dòng… Ặc… Nói hắn đừng tránh hắn liền không tránh… Đúng là đồ ngu mà!

“Muốn làm ta áy náy sao?”

“Không phải… Ta sợ nàng ném mệt.”

“Phi! Hoa hoa công tử nhà ngươi nói lời ngon ngọt y chang ngôn tình, tưởng ta sẽ động lòng à!?”

“Ta là thật lòng…”

“Về mà nói với mười sáu phòng nhà mi! Giờ mau để ta đi!”

“Các nàng không phải…”

“Phải không phải cái rắm! Ta không quan tâm! Mau tránh ra!!! Nếu không ta liều cho ngươi coi!

“…”

“Không tránh?” Tôi vơ đại một mảnh sứ vỡ lớn đưa lên dí vào da cổ “Ta chết cho ngươi coi!”

“Không chết được, nàng đâu phải người thường.”

“…” Mẹ nó! Bắt được trọng điểm nhanh vậy! Tôi đành đưa mảnh sứ lên ngang má. “Ta hủy dung cho ngươi coi! Ngươi thích không phải cái mặt này sao? Ta hủy cho ngươi coi!”

“Nàng xấu xí ta cũng yêu nàng.” Kẻ nào đó vẫn con mẹ nó mặt dày đứng chắn đường.

Yêu? Yêu cái rắm chứ yêu! Tôi vô lực quẳng mảnh sứ đi, chán nản nhìn cái đồ… đồ gì đó trước mắt, sau lưng hắn vẫn là cây cối xanh um cùng tường viện… Tường?

Con mẹ nó nãy giờ máu bốc lên não lại không nhìn ra!!!

Hóa ra lối đi là ở đằng sau mình… Hèn gì mà tên kia nãy giờ hết nhìn tôi lại nhìn ra đằng sau tôi… Là sợ tôi nhận ra hắn không có chắn đúng hướng!

Không còn chắn trướng gì nữa, tôi quay đầu chạy thẳng một mạch ra mái vòm. Tất nhiên kẻ nào đó cũng đã nhận ra hành động của tôi, ngay lập tức phi thân đến trước mặt tôi, tôi cũng chẳng nề hà gì tung người quặp chân ngang bụng hắn quật xuống, cái đòn này là đòn cấm trong Judo đó! Hắn đương nhiên không ngờ được ý định của tôi là dụ hắn chạy lên để đánh hắn, bị tôi quật lăn ra đất, mũi bị cùi chỏ của tôi thụi một cái!

Có bao giờ nghe câu kẻ khôn không chơi với thằng liều chưa!? Tôi bò dậy táng thêm vào giữa hai chân hắn một cú nữa, quả nhiên thằng nhóc co rụt lại lăn lóc thảm thương hơn hồi sáng.

Muốn cản chị à? Có mà cản bằng giời!

Xong tôi cũng không thèm nhìn lại cái đống thảm hại đằng sau, trực tiếp đi một đường từ tiểu viện ra cổng chính, mặc kệ đám gia nhân trên đường cứ thấy tôi là trợn mắt há mồm chân cẳng mềm nhũn!

***

“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Vương Nhi tỷ tỷ!!!”

Tôi một đường quen thuộc chạy từ cửa Thúy Hương Lâu hướng đến phòng tỷ tỷ, vì là ban ngày nên chẳng mấy ai ở tiền sảnh ngăn cản tôi. Chỉ trừ mấy gã sai vặt đều nhũn chân ngồi bệt dưới đất hết rồi. Ma ma Thúy Liễu nghe tiếng ồn bên ngoài chạy ra thấy tôi đầu tiên là há mồm kinh hách, sau đó rất nhanh lấy lại nụ cười chuyên nghiệp

“Aiyaa! Cô nương người đến đây tìm ai a~ Aiya! Cô nương! Cô nương! Hướng đó không được a cô nương!”

Tôi không để ý đến tay áo bị ma ma lôi kéo chạy tới trước của phòng Vương Nhi tỷ tỷ, tông cửa vào…

“Tỷ tỷ!”

Vương Nhi tỷ tỷ đang ngồi trên giường lớn, bên cạnh tỷ tỷ trải ra bộ giá y màu đỏ tươi, vừa vặn ngẩng đầu lên nhìn tôi liên thẫn thờ.

“Tỷ tỷ! Tỷ nói như vậy là chuyện gì đây!? Tiểu Vân Nhi mất tích tỷ còn ngồi đây chuẩn bị đám cưới sao?” Tôi tức muốn dậm chân.

“Tiểu Diệp…?” Tỷ tỷ xác định là tôi liền thu hồi vẻ hốt hoảng ban nãy, rũ mắt vuốt ve bộ giá y chói mắt kia.

“Phải! Em là Tiểu Diệp, nhưng mà cái nay không quan trọng! Chúng ta phâỉ đi cứu Vân Nhi a!”

“Tiểu Vân Nhi không sao, không cần lo lắng.” Tỷ tỷ đi tới chỗ tôi, đằng sau tôi là ma ma vẫn đang thở hồng hồng nhìn trừng trừng cả tôi lẫn tỷ tỷ “Ma ma, không có chuyện gì đâu, để nàng ấy nói chuyện với ta một chút.”

“Ai… Vậy a? Vậy… cô nương ….” Ma ma có chút tiếc nuối nhìn chằm chằm tôi, khỏi nói cũng thừa biết cái gì đang chạy qua đầu bà rồi.

“Thu ngay tâm tư đó đi!” Tỷ tỷ lạnh mặt kéo tôi rời khỏi nắm giữ của ma ma, lập tức đóng sập cửa trước mặt bà… Cũng chỉ có tỷ tỷ mới đối đãi với bà chủ của mình như vậy…

“Tỷ tỷ… É!!” Vương Nhi tỷ tỷ chưa để tôi kịp nói đã cuốn tay áo siết cổ tôi kéo đến gần, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi làm tôi sởn da gà.

“Ngươi dám để mặt trần chạy trên đường!?”

Ặc… Giờ là lúc nói chuyện này à!? Mặc dù trên đường tới đây quả thật người đi đường xung quanh tai nạn không ít, nhưng mà lúc đó làm sao tôi có tâm tư để ý bọn họ chứ?

“Tỷ… Tỷ tỷ… Là em sai… C… Có gì từ từ nói… T… Tiểu Vân Nhi quan trọng hơn… Tỷ…” Tôi thở hổn hển, tay áo siết quanh cổ càng chặt, ánh mắt tỷ tỷ nhìn chằm chằm càng khiến tôi sợ hãi. Không phải tỷ tỷ định giết tôi luôn chứ?

“Vân Nhi không sao, con bé đang ở Thần giáo.” Cuối cùng tỷ tỷ cũng chịu thu tay áo về, bỏ mặc tôi ôm cổ dưới đất ho khù khụ.

“Thần giáo? Khụ… Tại sao Vân Nhi lại trở về Thần giáo? Khụ khụ…”

“Con bé vốn là tiểu Thế Tôn của Thần giáo, tại sao lại không thể trở về?”

“Nhưng mà tỷ tỷ… Chẳng lẽ tỷ bỏ mặc Vân Nhi trở về Thần giáo… là để thành thân với tên Trịnh Nhã kia?”

“… Ừ.”

“Không thể nào!?”

“Có gì mà không thể?”

“Tỷ muốn gả cho tên đó, còn chịu làm thiếp của hắn…”

“Chúng ta lưỡng tình tương duyệt, dù làm thiếp thì có làm sao?”

“Không đúng! Tỷ tỷ ! Tên đó chắc chắn đã hạ cái gì đó lên người tỷ, tỷ không nên tin tưởng hắn… Không được! Để em tới chỗ tên đó!”

Nói rồi tôi liền quay đầu chạy đi. Nhưng gáy đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn như bị cái gì đập trúng, trước khi ngất đi tôi còn nghe rõ tiếng tỷ tỷ nói…

“Ngu ngốc.”