Thập Niên Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 37: 37: Chỉ Thích Ở Với Mẹ





“Chỉ có điều Bắc Kinh cách chúng ta quá xa, hơn nữa, người ta có vẻ không giống người bình thường, kết thông gia thì phải nói đến môn đăng hộ đối, chênh lệch quá nhiều cũng không được.

”Mặc dù có đôi khi Lý Thúy Hoa nhìn có vẻ tùy tiện, nhưng mà trong một số chuyện thì vẫn có sự suy tính của chính mình.

Cũng giống như chuyện tìm con rể này, không thể tìm người ở nơi quá xa được, cũng không thể giàu có quá.

Điều kiện của nhà họ Lục như thế nào thì Lý Thúy Hoa cũng hiểu rõ, người Bắc Kinh giống như Phó Hàn Tranh và Cận Vĩ Quốc vừa nhìn đã biết không phải là người đàn ông bình thường, đã trực tiếp bị loại trong lòng Lý Thúy Hoa rồi.

Đàn ông chí ở bốn phương, đi ra ngoài xông xáo cũng là bình thường, nhưng mà con gái là bình rượu mơ quý, một khi đã gả đi xa thì chịu ấm ức gì cũng không có người giúp đỡ, cách xa thì mỗi lần về nhà mẹ đẻ cũng không tiện.

“Mẹ, theo như mẹ nói thì con không thích hợp tìm bạn trai, con ở luôn trong nhà với cha mẹ là được rồi.


” Lục Kiều mỉm cười nói với vẻ tự chế giễu mình.

“Nói lung tung, cha mẹ còn có thể ở với con cả đời được sao?” Lý Thúy Hoa lườm Lục Kiều một cái.

“Ây da ây da, con chỉ thích ở với mẹ thôi.

”Con gái nhỏ nũng nịu thì ai mà đỡ được, Lý Thúy Hoa không đỡ được, bị Lục Kiều dỗ dành đến nỗi mặt mày hớn hở.

Cách một bức tường, Phó Hàn Tranh và Cận Vĩ Quốc đứng trong một góc khuất hút thuốc, đợi đến khi Lý Thúy Hoa và cô gái nhỏ rời đi thì hai người mới đi ra từ trong góc.

“Ái chà chà, coi như đây là chúng ta bị chê sao? Tớ còn định nếu như thím ấy có ý kia thì tớ sẽ đồng ý chuyện này, cũng trách tớ không có phúc, người ta không vừa mắt.


” Cận Vĩ Quốc ngậm điếu thuốc, vẻ mặt cợt nhả mở miệng nói.

Phó Hàn Tranh nghe thấy thế thì ngước mắt nhìn anh ta, lấy điếu thuốc trong miệng dụi tắt rồi năm sàng hàng rào bên cạnh.

“Mẹ nó cậu là súc vật à? Không nghe nói con gái nhà người ta là vị thành niên sao?” Phó Hàn Tranh đáp trả một câu.

“Mười sáu tuổi đã không còn nhỏ nữa, năm nay tôi hai mươi lăm, tôi có thể đợi thêm hai năm, tôi nhớ là thế hệ trước mười sáu tuổi đã có thể kết hôn rồi, mẹ tôi mười tám tuổi đã sinh ra tôi rồi ấy.

” Lời này của Cận Vĩ Quốc chỉ là đang đùa Phó Hàn Tranh thôi.

“Súc vật!” Phó Hàn Tranh trực tiếp phun ra hai chữ.

.