Thập Niên: Trà Xanh Siêu Cấp Xuyên Vào Niên Đại Văn Làm Cái Bóng Của Người Khác

Chương 47: Chương 47





Không phải kiếp trước các người một mực muốn ở bên nhau sao, cho rằng nguyên chủ đã làm hỏng chuyện tình cảm của các người à?
Kiếp này tôi sẽ giúp các người, hy vọng các người không hối hận.
Sau khi Lý Thúy Hoa kéo người ra khỏi phòng khách thì ngay lập tức dắt thẳng đến sân sau.
Bà ta vừa đi vừa nhắc thì thầm bên tai Cố Thư Dao: “Cháu không biết đâu, thím Hai đã phải tốn rất nhiều công sức mới giúp cháu thúc đẩy chuyện này được đấy.

Sau này khi cháu gả vào rồi cũng không được quên thím Hai đâu đấy.” Bà ta cứ nói liên tục suốt đoạn đường.
Dù chỉ có thể hưởng chút lộc của nhà họ Tần, tương lai con trai con gái của bà ta cũng được lợi.
Hiển nhiên Lý Thúy Hoa cũng không biết tình hình của nhà họ Tần bây giờ.
Vì sắp được gặp cậu ấm nổi tiếng của nhà họ Tần, cô ta còn nghe nói rằng người đó đẹp như ngôi sao trên tivi nên trong lòng Cố Thư Dao tràn đầy sự hồi hộp.


Lúc này nghe Lý Thúy Hoa nói dông dài như vậy, cô ta đang vô cùng mất kiên nhẫn.
Nhưng mẹ cô ta đã dặn đi dặn lại là không nên làm mất lòng bà ta, cô ta chỉ đành kìm nén sự không vui trong lòng trả lời lại: “Thím Hai, Thư Dao nhất định ghi tạc ơn giúp đỡ của thím.”
Lý Thúy Hoa hài lòng gật đầu.

Không uổng công bà ta bỏ ra một túi bánh hạch đào, còn có một hộp kẹo sữa Thỏ trắng mới có thể làm cho con trai bà lôi kéo được đứa con trai nhánh thứ hai nhà họ Tần.
Để cho thằng bé hẹn anh họ của nó ra ngoài.
Bà ta chọn đồ như vậy còn không phải là vì sợ món ăn vặt bình dân không lôi kéo được người ta hay sao, dù sao mấy đứa trẻ nhà họ Tần cũng đã quen ăn sơn hào hải vị nên chắc là rất kén ăn.
“Được rồi, cháu đi qua đó, thím Hai đi đây.” Đến đoạn ngã ba, Lý Thúy Hoa dặn dò.

Sau đó bà ta chú ý nhìn kĩ xung quanh mấy lần, không thấy người nào không liên quan mới quay người rời đi.
Cố Kiều Kiều bám theo nhìn hành động của thím Hai lén lút như kẻ trộm, không khỏi khinh thường trong lòng.
Kẻ phản bội này, khi mẹ cô còn sống cũng không lạnh nhạt với bà ta.
Bà nội của cô sống ở nhà cũ, sống chung với người con trai thứ hai.

Lý Nhược Lan ngoại trừ mỗi tháng cho 10 đồng sinh hoạt phí, bình thường còn mua không ít gạo và mì, đối với mấy đứa trẻ lại càng thêm chu đáo.
Đáng tiếc không ai nhớ đến cái tốt của bà.
Đám người ấy chỉ nhìn chằm chằm của hồi môn phong phú mà mẹ cô mang từ nhà mẹ đẻ đến, cảm thấy tất cả những gì mẹ cô cho đều là lẽ đương nhiên, chỉ biết bắt bẻ chưa đủ, nào có thật lòng cảm kích.
Ai bảo mẹ cô giàu có chứ!
Mẹ kế cô gả tới chưa đến nửa năm, cũng không biết đã hứa cho Lý Thúy Hoa lợi ích gì để bà ta bán mạng mà làm việc như vậy.

Bà ta chỉ cần thấy lợi ích là quên luôn ơn nghĩa.
Sau khi Lý Thúy Hoa rời đi, Cố Thư Dao nhấc váy lên, hết sức nhẹ nhàng bước đến sân sau.
Cố Kiều Kiều cũng yên lặng đuổi theo.
Lúc này ở cửa nhỏ sân sau, Tần Hiên đang nhìn xung quanh.

Thằng nhóc thối kia đâu rồi, không phải hẹn anh ta tới nói có đề toán muốn hỏi sao, người đâu.
Không phải là cho anh ta leo cây đấy chứ? Xem anh ta quay về có dạy dỗ nó hay không.
Tần Hiên lắc đầu chuẩn bị quay người rời đi, mẹ dặn anh ta đến phòng khách một chút, nói rằng hôm nay có không ít người vì anh mà đến.
Đối với cảnh tượng này, anh ta cảm thấy rất nhàm chán, anh ta thực sự ghét việc đi đến đâu cũng bị xem như là tiêu điểm.

Thế nhưng anh ta lại không thể không nghe mệnh lệnh của mẹ.
“Xin hỏi anh có biết làm sao để ra khỏi nơi này không?”
Một giọng nói trong trẻo từ phía sau truyền đến, Tần Hiên chợt xoay người.
Trời ơi, anh ta đang nhìn thấy gì vậy.

Chỉ thấy một cô gái mặc váy trắng đang đứng dưới cây hoa đào nở rộ trong sân sau, eo của cô vừa một nắm tay, hai tay ở phía trước nắm chặt, những con bướm trên tà váy như đang muốn giương cánh bay lên.
Cô ta thắt hai bím tóc, làn da trắng trẻo, khuôn mặt trái xoan, miệng anh đào nhỏ nhắn.
Lúc này cô đang nhìn anh ta mỉm cười.
Chẳng lẽ anh ta gặp được tiên nữ hay sao? Hai mươi năm qua đây là lần đầu tiên Tần Hiên nhìn thấy cô gái nào đẹp như thế.
“Anh cũng không biết à?” Cô gái ngượng ngùng cười, chớp chớp đôi mắt như nai con.
Tần Hiên tỉnh táo lại, có chút ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng: “Em bị lạc đường hả? Đi thôi, anh dẫn em ra.”
Anh ta nói xong đi ra ngoài trước, còn quay đầu lại nhìn.
Cô gái đi phía sau anh ta xấu hổ gật đầu, cất bước dài theo sát bên cạnh, những con bướm trên tà váy đung đưa nhảy múa.
Tần Hiên kiềm chế sự lo lắng trong lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Anh có thể hỏi danh tính của em được hay không?”