Đổng Tĩnh nhìn sự việc ngày càng không thể kiểm soát, cũng lo lắng không yên.
Phải làm sao bây giờ.
Quả nhiên hễ dính đến đứa con gái riêng này là không có chuyện gì tốt, chẳng lẽ kiếp trước nó là kẻ thù của mụ?
Đúng lúc mọi người đang lôi kéo thì trưởng tộc nhà họ Cố cũng chống gậy đến.
Không biết là ai nhanh chân thông báo cho cụ.
Ở bên này, mọi người muốn lôi bà ngoại Đổng đang chối bay chối biến đến nhà cụ trưởng tộc để nói cho ra lẽ, xem có phải bà ta trộm hai chiếc vòng tay vàng lớn khi đến nhà con rể chơi hay không.
Điều quan trọng nhất, chiếc vòng tay này là của hồi môn mà mẹ Cố Kiều Kiều - một người không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào với bà ta đã để lại cho con gái mình.
Sao có thể bị mụ già này lấy đi dễ dàng thế được.
Nếu không dạy cho bà ta một bài học thì người ngoài sẽ nghĩ rằng thôn Cố Gia chẳng có ai, sau này ai cũng dám tới trộm đồ.
Bà ngoại Đổng ngồi chồm hổm trên mặt đất bấu chặt lấy cổng nhà họ Cố không chịu nhúc nhích, Đổng Tĩnh ở kế bên cũng luống cuống không thôi, mụ liên tục năn nỉ giùm mẹ mình.
Cố Thư Dao quay lại sân trong, cô ta cắn môi rưng rưng nước mắt, rõ ràng là đang sợ hãi.
Nhưng phải làm sao đây, cô ta hoảng hốt nhìn quanh những người ở đây.
"Đúng rồi, muốn tháo dây phải tìm người buộc dây, mấu chốt của vấn đề là Cố Kiều Kiều.
Nếu nó không vạch trần bà ngoại là kẻ trộm trước mặt mọi người thì bà ngoại cũng sẽ không bị người ta bắt lại."
Cô ta đang muốn gặng hỏi em kế.
Chẳng phải lúc nào cô cũng gọi bà ngoại rất thân thiết ở trước mặt người khác hay sao? Bây giờ bà ngoại cô bị mọi người đè trên mặt đất không thể động đậy, sao cô không cứu?
Không phải chỉ lấy có hai chiếc vòng vàng của cô thôi ư, trả lại cho cô là được.
Cô ta chưa kịp lên tiếng thì trưởng tộc đã tới, Cố Thư Dao vội vàng co đầu rụt cổ lại.
"Trời ơi, ai lo chuyện bao đồng thế."
Đổng Tĩnh thấy một ông cụ chống gậy đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà mình thì trở nên hốt hoảng.
Mụ biết khả năng ghê gớm của ông cụ, ngay cả ông chồng vốn luôn kiêu ngạo của mụ cũng bị dạy dỗ hệt như cháu trai.
Nhưng bà ngoại Đổng không biết trưởng tộc của thôn Cố Gia, bà ta bị mấy phụ nữ lôi kéo như vậy, chịu không nổi nên chửi đổng lên: “Mau buông tôi ra, các người biết con rể tôi là ai không? Cậu ta là người của nhà nước, có người chống lưng.
Khi cậu ta trở về, thấy các người hùa nhau bắt nạt một bà già như tôi thì sẽ không tha cho các người đâu.”
“Không phải chỉ là hai chiếc vòng tay rách nát thôi sao, các người thấy quý, còn bà đây cóc thèm.
Nhớ hồi trước, nhà họ Đổng của chúng ta cũng là gia đình danh giá trong thôn, chỉ cần tiện tay quét dọn thôi cũng có thể quét ra một sọt đồ quý.
Việc gì bà đây phải để mắt tới hai chiếc vòng tay rách nát kia chứ?”
“Nói thật cho mấy người biết, hai chiếc vòng này là do bà đây mang từ nhà đến, ai nói là của nhà họ Cố? Nhà họ Cố có vòng tay, nhà họ Đổng của tôi thì không có à?”
“Cái đám mắt chó hèn hạ chỉ biết coi thường người khác, tôi còn muốn nói vòng tay nhà họ Cố là của hồi môn của nhà họ Đổng đấy.”
“Hừ, trưởng tộc của các người là cái thá gì, bảo bà đây đi gặp ông ta? Xí, buông ra.”
Bà ngoại Đổng thấy mình không thể thoát được nên quyết định ăn vạ.
“Trên chiếc vòng tay này không có khắc chữ, con nhỏ kia nói là của mẹ nó thì là của mẹ nó sao? Có bằng chứng không?""
Mọi người há mồm trợn mắt nhìn bà già này bịa chuyện, không nhịn được bắt đầu cười phá lên.
Thôn Đổng Gia đâu có cách xa chỗ bọn họ mấy.
Lẽ nào họ không biết tình hình của nhà họ Đổng ra sao ư? Nếu nhà họ Đổng thật sự có của quý gì có thể bán lấy tiền thì Đổng Lương - con trai nhà họ Đổng còn cần phải bỏ trốn sao?
Lừa ai thế, coi bọn họ là kẻ ngốc hết à?
Đổng Tĩnh ở một bên im lặng nghe mẹ mình nói xằng bậy, mụ dè dặt nhìn vẻ mặt càng ngày càng khó coi của trưởng tộc.
Gả qua thôn Cố Gia lâu như vậy, mụ biết tiếng tăm của trưởng tộc ở trong thôn, nên không thể mắng chửi người này.
Mụ vội vã nháy mắt với mẹ, ra hiệu rằng trưởng tộc tới rồi.
Nhưng bà ngoại Đổng đang mắng hăng say nên hoàn toàn không chú ý con gái ra hiệu.
“Tôi đứng hàng thứ hai, phía trên còn có anh cả.
Sao, bà ngoại kế của Kiều Kiều, bà có ý kiến gì không?” Cụ trưởng tộc cầm cây gậy gõ xuống đất, cụ gằn từng chữ một, cố ý nhấn mạnh chữ kế.
Mấy người phụ nữ đang giữ bà ngoại Đổng nghe được giọng của trưởng tộc thì vội vàng đứng lên, nhưng họ vẫn xếp thành một vòng tròn, không cho bà ngoại Đổng có cơ hội chạy trốn.
Bà ngoại Đổng thấy mọi người đột nhiên im lặng thì thấy hơi hoảng hốt.
Bà ta ngẩng đầu lên, chỉ thấy một ông cụ thoạt nhìn lớn hơn bà ta vài tuổi, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm bà ta.