Mới trông đã biết là vừa ăn chơi chè chén từ xó nào về.
Nhưng Đổng Tĩnh không hề tức giận vì chuyện này.
Đàn ông mà, dù ra ngoài có ăn chơi thế nào, chỉ cần chịu về nhà là được rồi.
Tuy rằng nghĩ vậy, nhưng nhìn thấy cảnh này càng làm cho mụ kiên quyết thực hiện ý tưởng kia hơn.
Áy náy trong lòng cũng tan thành mây khói.
Mẹ mụ nói đúng lắm.
Mụ là bà chủ của cái nhà này, phải là người quản lý tiền bạc trong nhà, không thể để hồ ly tinh bên ngoài móc hết tiền từ tên đàn ông này được.
Sau khi hầu hạ Cố Tư Triết về giường ngủ, mụ như vô tình liếc nhìn cặp tài liệu trên bàn trà, nhưng không động vào nó.
Mụ rón rén đến trước cửa phòng ngủ nhỏ, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong, mãi đến khi tiếng hít thở đều đều của đứa con riêng chồng mụ vang lên, mụ mới về lại bàn trà.
Mụ nhẹ tay mở cặp tài liệu, quả nhiên chìa khóa đang nằm yên tĩnh bên trong ngăn trong của cặp.
Mụ nín thở, nhẹ nhàng lấy chìa khóa ra.
Ông trời đừng trách mụ, mụ cũng chỉ là do cuộc sống ép buộc mới phải làm vậy.
Làm gì có người phụ nữ nào lập gia đình lâu như vậy mà không biết trong nhà có bao nhiêu tiền tiết kiệm chứ.
Sau khi ổn định tâm lý, mụ lại lặng lẽ khép cặp tài liệu lại.
Trong phòng ngủ chính, bà ngoại Đổng kiên nhẫn chờ mụ.
“Lấy được rồi?” Thấy con gái vào phòng, bà ta nôn nóng hỏi.
Đổng Tĩnh cười tự tin: “Dễ như ăn cháo.”
Hai mẹ con vội vàng xốc tấm nệm Simmons dày lên, nâng ván giường lên, chiếc két sắt lập tức xuất hiện trước mắt hai người.
Trời ơi, cái két này lớn quá đi mất, chắc chắn có rất nhiều của quý giấu trong thứ này, bà ngoại Đổng khiêng cái thùng ra trước mặt con gái.
Đổng Tĩnh cũng không để ý chuyện này: “Mẹ tránh ra đi, để con mở khóa.”
Đổng Tĩnh thành thạo nhập vào một chuỗi mật mã.
Chỉ có sáu con số ngắn ngủi mà mấy ngày nay mụ đã nhẩm vô số lần trong đầu vì sợ quên.
“Trời ạ, cái gì đây? Vòng tay vàng cỡ lớn.” Két sắt mở ra, đập vào mắt hai người là một cái bọc to chứa sáu cái vòng tay lớn bằng vàng.
Thấy mẹ mình sắp đưa lên miệng, Đổng Tĩnh lập tức ngăn lại: “Không được cắn, sẽ để lại dấu đấy.” Đến lúc đó có giải thích thế nào cũng không được.
“Mẹ đã biết cái nhà này lắm tiền từ lâu rồi mà cũng không ngờ giàu đến mức này.
Con gái à, con xem đi, cái vòng vàng này chắc chắn là thật.
Một cái vòng như vậy đủ để ba chúng ta ăn uống mấy năm trời.” Bà ngoại Đổng không thèm nhìn xem trong két còn gì nữa, cứ ôm khư khư bọc vòng vàng trong tay.
Đổng Tĩnh cũng bị vàng bạc trước mắt làm cho lóa mắt.
Có điều nghe nói năm đó khi Lý Nhược Lan vào nhà này, của hồi môn mang theo có thể mua được một nửa đất nhà họ Cố.
Mụ không tin trong két này chỉ có mấy cái vòng vàng như vậy.
Quả nhiên mụ còn tìm thấy một chồng nhân dân tệ dày bo sau tường kép, áng chừng mấy chục ngàn tệ.
Thậm chí mụ còn phát hiện giấy tờ sổ đỏ cho một căn nhà ngay đường cái trên trấn.
Đổng Tĩnh nhìn chằm chằm vào tên Lý Nhược Lan trên giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, im lặng hồi lâu.
Người phụ nữ này rốt cuộc có năng lực đến mức nào?
Vậy mà có thể có sổ đỏ của một căn nhà mặt tiền ngay phố lớn trên trấn.
Cố Tư Triết có biết việc này không?
Bà ngoại Đổng nhìn thấy giấy tờ sổ đỏ này cũng kinh ngạc vô cùng, có điều với bà ta thì nhà cửa xe cộ gì đó đều kém xa số vàng trong tay.
Thừa dịp con gái còn đang ngẩn người, bà ta đưa mấy cái vòng vàng kia lên miệng cắn thử: “Là đồ thật đấy.” Đổi được nhiều tiền lắm đây.
Nếu đống vàng này là của mình thì tốt biết mấy.
“Tĩnh Tĩnh, anh khát nước.” Giọng nói người đàn ông đột nhiên vang lên từ trong phòng khách.
Đổng Tĩnh luống cuống nhét đồ vật lại vào két sắt.
“Con mau ra ngoài đi, để mẹ dọn cho.” Bà ngoại Đổng thúc con gái.
Đổng Tĩnh gật đầu qua loa rồi mở cửa ra ngoài.
“Anh Cố, anh cứ nằm đó đi, để em đi lấy nước cho anh.
Anh đi uống với ai vậy, sao mà uống nhiều thế kia? Đương nhiên em không phản đối việc anh uống rượu, nhưng mà anh phải lo cho sức khỏe của mình chứ, uống ít thôi.”
Cô lót thêm một chiếc gối dưới đầu người đàn ông, vừa đưa nước cho ông ta vừa nói.
Cố Tư Triết cười ha hả nhưng không đáp lời.
Sau khi uống nước xong là ngủ khì ngay.
Phụ nữ thì cần biết mấy người bên ngoài làm quái gì, cứ ngoan ngoãn ở nhà chăm con dọn nhà, chờ ông ta mang tiền về thôi.
Đổng Tĩnh ngồi lại trên sô pha một lát, thấy người đàn ông không còn cựa quậy nữa mới lẳng lặng về phòng ngủ chính, mụ thấy mẹ mình đã dọn xong đồ đạc, cũng trải giường lại như cũ.
Đổng Tĩnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mụ nhận chìa khóa mà mẹ mình đưa sang, bí mật để lại vào trong cặp tài liệu của người đàn ông.