Cũng chỉ là một con nhãi ranh, là đá kê chân của con trai mụ ta mà thôi.
Nhưng hai vợ chồng không ngủ cùng nhau, sinh con trai kiểu gì đây? Sao mụ ta có thể ngỏ lời bên gối, cướp mối hôn sự tốt đẹp của Cố Kiều Kiều về tay con gái mụ được?
Đúng thế, chỉ trong một ngày, Đổng Tĩnh đã hạ quyết tâm, người được gả vào nhà họ Tần nhất định phải là Cố Thư Dao, con gái mụ ta.
Nếu không thì ai cũng đừng hòng được gả.
Trời đã vào hè, thời tiết càng lúc càng oi ả.
Nhiều người vì muốn bớt nóng mà trải chiếu ra giữa sân nằm luôn.
Nhưng Cố Tư Triết tự xưng mình là người có văn hóa, không thể làm ra những chuyện “quê mùa” như vậy được.
Thế nên ông ta chỉ có thể nằm ngắc ngoải trên chiếc giường nhỏ trong phòng khách.
Ôi, khi nào mẹ vợ ông ta mới chịu đi đây?
Bà ngoại Đổng còn lâu mới chịu đi.
Ở đây vừa có đồ ăn ngon, vừa có chỗ ở tốt, cho dù con gái bà ta có mở miệng đuổi khéo thì bà ta cũng không muốn đi.
Người nông thôn thường chỉ nằm giường đất, còn ở đây bà ta được nằm nệm Simmons mềm mại thoải mái.
Mùa hè đến thì trong tủ lạnh phòng bếp luôn có sẵn kem que.
Trong phòng tắm còn có cả máy giặt nên bà ta không cần tự tay giặt quần áo, mỗi ngày chỉ cần giúp đỡ việc cơm nước là xong.
Cuộc sống thế này có khác nào thần tiên đâu, sao có thể bỏ được.
Có điều chỉ cần nhớ đến đoạn phim của con nhóc Cố Kiều Kiều kia, bà ta liền tức điên lên.
Con nhóc đó đúng là cái đồ vừa ăn mảnh vừa lì lợm.
Sau khi Dao Dao bình tĩnh lại đã định chuyển về phòng ngủ nhỏ, dù sao ba người cùng nằm chung một chiếc giường thật sự quá chật.
Nhưng từ khi Dao Dao chuyển sang phòng đó, đêm nào con nhóc kia cũng kể chuyện ma cho cháu ngoại bà ta nghe, khiến con bé sợ kinh khủng.
Bất đắc dĩ, Dao Dao đành phải quay lại phòng ngủ chính.
Chuyện ma à? Hừ, bà ta chẳng thèm sợ mấy thứ đó.
Nhưng mới đêm đầu tiên bà ta chuyển qua phòng ngủ nhỏ, con nhóc kia cũng đưa bài vị từ phòng khách sang.
Nhìn thấy tấm bảng gỗ khắc tên Lý Nhược Lan, dù không sợ ma sợ quỷ đi chăng nữa, bà ta vẫn luôn có cảm giác người phụ nữ này đang lặng lẽ nhìn chằm chằm mình trong một góc tối nào đó.
Thế rồi bà ngoại Đổng cũng chạy trối chết.
Mấy ngày qua, con gái bà ta càng lúc càng tỏ rõ thái độ muốn đuổi bà ta đi, cho nên bà ngoại Đổng quyết định thử tìm cách khác.
Hôm nay, sau bữa cơm chiều, bà ngoại Đổng dẫn Cố Thư Dao đến chỗ bà Tôn, bảo là qua nhà ông bà sui nói chuyện cho vui, còn Cố Kiều Kiều thì không biết đã chạy đi đâu.
Hiếm có dịp chỉ còn vợ chồng Cố Tư Triết ở nhà như vậy.
Hai người triền miên một lúc, sau đó Đổng Tĩnh lấy ra một sợi dây thừng, ngồi xổm xuống đo chân cho người đàn ông.
“Dạo này em không bận lắm nên định làm một đôi giày cho anh Cố, nhưng mà giày em làm không thể nào đẹp bằng những đôi giày vải bán trên trấn được, anh đừng chê đấy nhé.”
Cố Tư Triết nhìn người đẹp đang cẩn thận giữ chân ông ta, nói đi nói lại: “Em phí thời gian vậy làm gì, đã bận biết bao việc trong ngoài nhà rồi mà.” Bình thường ông ta chỉ hay mang giày da.
Giày vải là đồ để nông dân mang.
“Không sao đâu, em có thể tranh thủ thời gian.
Lúc anh đi làm thì mang giày da, khi nào tan làm thì đổi sang giày vải cho thoải mái nhẹ chân.
Hơn nữa em cũng không bận lắm đâu, còn có Dao Dao giúp em kia mà.” Đổng Tĩnh vờ như vô tình nhắc đến.
Nhớ tới cô con riêng ngoan ngoãn vâng lời kia, Cố Tư Triết hài lòng gật đầu: “Dao Dao là một đứa trẻ ngoan, hiếu thảo siêng năng, mẹ anh cũng thích con bé lắm.”
Rồi như bỗng nhớ đến chuyện gì đó, ông ta chau mày, bất mãn nói: “Còn cái con súc sinh kia vẫn suốt ngày lang thang ngoài đường, ăn không ngồi rồi vậy à?”
Cả ngày chỉ biết ăn, không biết làm gì cả, gọi thì cứ bảo đau đầu, muốn đi theo mẹ, cứ ôm khư khư bài vị của mẹ ruột mãi không buông.
Đúng là thứ xúi quẩy.
Đổng Tĩnh khó xử nói: “Con bé còn nhỏ, không siêng làm cũng bình thường thôi, làm mẹ con bé, em không ý kiến gì về chuyện đó.
Dù sao em vẫn quán xuyến được, con bé không giúp thì vẫn còn Dao Dao giúp em.
Nhưng con bé còn nhỏ như vậy mà đã lang thang cả ngày bên ngoài, chuyện này để lâu e là sẽ khiến bà con láng giềng nói ra nói vào.” Mụ vừa nói vừa thận trọng nhìn vẻ mặt người đàn ông.
Quả nhiên Cố Tư Triết nghe xong thì giận dữ hừ lạnh một tiếng: “Nhỏ bé gì nữa? Nó chỉ thua Dao Dao có mấy tháng thôi.
Con gái con đứa hai mươi tuổi đầu rồi mà tham ăn biếng làm.
Anh phải mau kiếm nhà nào đó gả nó đi quách cho xong, khuất mắt đỡ phiền, coi như anh không có đứa con gái là nó.”
Đến rồi.
Đổng Tĩnh giả vờ vô ý hỏi: “Đúng rồi, nói đến chuyện cưới hỏi của sấp nhỏ, em nhớ anh Cố từng bảo Kiều Kiều đã đính hôn với cậu nhỏ nhà họ Tần sao?”