Cô chỉ mơ hồ biết rằng hình như do tính cách của Lý Nhược Lan có vài phần mạnh mẽ, tình cảm vợ chồng không hòa thuận như nguyên chủ đã nghĩ.
Nhưng dù sao cũng là vợ chồng sống với nhau hai mươi năm, huống chi người chết là lớn nhất, tại sao bố của nguyên chủ lại chán ghét vợ trước của mình như thế?
Việc này chỉ có thể từ từ kiểm chứng trong tương lai.
Sang ngày mới.
Cố Tư Triết nhìn cái bài vị đột nhiên xuất hiện trên chiếc bàn sát tường phòng khách, quát lên trong cơn thịnh nộ: “Cố Kiều Kiều, mày bị điên rồi sao? Súc sinh, mày cút vào đây cho tao.”
Thời đại nào rồi, làm gì có chuyện đặt bài vị trong nhà chứ, hơn nữa còn là người phụ nữ kia.
Không cần hỏi cũng biết chuyện này chắc chắn là do đứa con gái hư đốn kia làm.
Nghe tiếng bố cô gào thét, Cố Kiều Kiều chậm rãi đi từ trong sân ra, cười híp mắt nói rằng: “Bố, lượng hô hấp của ông cụ như bố cũng thật khỏe.”
Sáng sớm đã kêu la ầm ĩ, giọng còn lớn như thế.
Cố Tư Triết không để ý đến lời châm chọc của cô, lạnh lùng chất vấn: “Rốt cuộc mày muốn làm gì? Mày có tin tao đánh chết cái đồ bất hiếu như mày không.”
Cố Kiều Kiều nghiêng đầu, giả vờ nghi ngờ, cô hỏi rằng: “Bố, bố đang nói gì vậy, con gái nghe không hiểu.”
Lúc này Đổng Tĩnh cũng bước từ phòng bếp ra, mụ nhìn đứa con gái riêng với vẻ mặt lo lắng: “Kiều Kiều, con đừng cãi với bố con, mau xin lỗi ông ấy.
Bố con kiếm tiền ở ngoài đường rất vất vả, con đừng ngỗ nghịch với ông ấy, việc gì cũng thuận theo ý ông ấy một chút.”
Mụ quay người vỗ lồng ngực của người đàn ông: “Anh Cố, Kiều Kiều còn nhỏ.
Nó làm sai gì, anh nói đàng hoàng với nó.
Anh yêu thương nó như vậy, chắc chắn nó không phải đang cố ý chọc anh giận đâu.”
Ha ha, thú vị.
“Nhưng mẹ ơi, con gái đã làm gì khiến mọi người không vui vậy ạ?” Cố Kiều Kiều nhìn mẹ kế đang thêm dầu vào lửa bên cạnh bằng nụ cười nửa miệng.
Đổng Tĩnh nhìn Cố Kiều Kiều với vẻ hơi thâm sâu, không nói chuyện.
Mày làm gì mày không biết sao? Mày trộm cái bài vị kia ở chỗ nào, còn dám đặt ở một nơi dễ thấy như phòng khách như sợ người khác không nhìn thấy.
Làm chuyện ngu ngốc như vậy, bị phát hiện còn cười nói tự nhiên, cứ như họ đang chuyện bé xé ra to.
Từ khi nào mà đứa con gái riêng này khó chơi như thế vậy?
Đừng nói với mụ rằng nó không cố ý làm những chuyện này.
Đổng Tĩnh đột nhiên phát hiện mình hơi nhớ đứa con gái riêng động một chút lại la hét om sòm trước đây.
Ít nhất mụ có thể nhìn thấu tâm tư của cô, kiểm soát cô hoàn toàn.
Chứ không phải như giờ, không biết đứa con riêng này lại tính toán cái gì.
Cố Tư Triết nhìn đứa con gái không biết ăn năn trước mặt, ông ta hất bài vị của Lý Nhược Lan từ trên bàn xuống: “Tao thấy mày không muốn sống trong nhà này nữa rồi.”
Ông ta nheo mắt nhìn chằm chằm vào Cố Kiều Kiều, cầm lấy cây gậy lớn trên ban công, nếu cô dám cãi lại một câu nữa, thì ông ta sẽ đánh cô.
Dù sao kể từ khi mẹ cô qua đời, ông ta đã quen làm những chuyện như vậy rồi.
Không nghe lời thì đánh một trận là được.
Một trận chưa đủ thêm một trận nữa.
Đổng Tĩnh cũng nhìn chằm chằm Cố Kiều Kiều không chớp mắt, lần này nó có thỏa hiệp hay không.
Nếu y theo tính tình lúc trước của nó, thì nó nhất định sẽ tiếp tục đối nghịch với bố nó.
Như vậy thì sẽ có kịch hay để xem!
Mụ đứng sau người đàn ông, ung dung bình tĩnh nhìn tất cả mọi chuyện, thật ra mụ đã sớm chuẩn bị, luôn trong tư thế sẵn sàng cứu đứa con gái riêng ngỗ nghịch cứng đầu thoát khỏi tay chồng, diễn tốt vai mẹ kế.
Đương nhiên phải nắm chuẩn thời cơ, tốt nhất là đợi khi nó bị trừng phạt tàm tạm và khi chồng đã thấm mệt.
Ôi, một người phụ nữ vai không thể khiêng, tay không thể nâng như mụ thì làm sao ngăn một người đàn ông to lớn được chứ.
Tốt nhất mụ cũng bị đánh hai cái, như vậy mới có thể đi kể lể với trong thôn.
Vì để giải hòa cho hai người họ mà mụ thật sự đã liều cái mạng già.
Hình tượng mẹ kế hiền lành mà mụ cố gắng xây dựng thành hay bại là vào thời điểm này.
Ngay khi mụ không nhịn được khen mưu kế mình hay, đứa con gái riêng hành hạ mẹ con bọn họ mấy ngày nay đột nhiên phát ra tiếng khóc “oa” thật lớn, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Đổng Tĩnh đứng sững sờ tại chỗ, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
Cô con gái riêng này đang diễn màn nào đây, mụ chưa chuẩn bị xong mà.
Sáng sớm vừa thức dậy Đổng Tĩnh đã thấy bài vị trên bàn trong phòng khách, mụ chán ghét đến nỗi gần như không muốn làm cơm, chắc chắn đứa con gái riêng này cố tình chọc tức mụ.
Trên bài vị khắc tên Lý Nhược Lan, không cần hỏi cũng biết ai đã để đấy.
Tuy nhiên theo lẽ thường thì đáng ra phải cất giữ bài vị này trong phòng thờ của nhà trưởng tộc.