Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 85




Ra cửa, bà cụ Hùng và mẹ Hùng còn có chút không cam tâm.

Bà cụ Hùng mắng con trai: “Chuyện này cứ bỏ qua như vậy à? Con sợ cái gì chứ? Kẻ đánh người là Trần Dã, chúng ta có câu nào nói sai sao? Đợi ông cụ Trần và ông chủ Trần đến, chúng ta cũng có thể cho bọn họ xem xem thằng nhóc này độc ác đến nhường nào.”

Mẹ Hùng cũng nói: “Em biết anh sợ cái gì, nhưng lúc đó nếu ông cụ và ông chủ đến, chúng ta cứ nói chúng ta chưa từng nói những lời đó, cho dù là Thiên Thụ nói, chúng ta cũng không nhận, nhưng vết thương trên người thằng bé là sự thật.”

Vừa nói vừa cực kỳ đau lòng, thực sự là vô cùng hận Trần Dã.

Cha Hùng liếc nhìn bà ta.

Ông ta không tiện nói mẹ mình, bèn nói với vợ: “Không nhận, cô không nhận là được sao? Lời Thiên Thụ nói ở trường đều có rất nhiều bạn học nghe thấy, cô tưởng rằng có thể giấu được à?”

“Chuyện này chúng ta cứ giữ lại trước, sau này nhà chúng ta tự đến nhà họ Trần một chuyến, để ông chủ nhìn thấy vết thương của Thiên Thụ, còn không có hiệu quả mạnh hơn ở đây sao? Ông chủ chỉ có thể áy náy, bồi thường cho chúng ta. Nếu chuyện này vỡ lở, nói không chừng công việc cũng bị mất.”

Lại nói về nhà họ Lâm.

Thím Ngô thấy Lâm Khê cứ như vậy để người nhà họ Hùng rời đi, cũng không cam lòng nói: “Cứ để bọn họ đi như vậy sao? Theo thím thấy phải gọi điện cho ông nội của Tiểu Dã, để ông ta xem xem con dâu đó của mình độc ác đến nhường nào.”

“Không vội.”

Lâm Khê nhếch môi, đưa tay lấy thứ đồ trong túi áo khoác của mình ra.

Là một cái máy cát-xet cá nhân Sony to bằng bàn tay.

Đây là quà mà trước đây Lương Triệu Thành mua tặng cô.

Chỉ thấy cô tháo dây ra, ấn một cái nút, bên trong truyền đến âm thanh gào thét của bà cụ Hùng.

Âm thanh chói tai, Lâm Khê chỉ bật vài giây rồi tắt.

Lúc này cô mới trách thím Ngô: “Lúc nãy cháu bảo thím đi rót nước tiếp đón bọn họ, thím còn tưởng cháu thực sự muốn tiếp đón bọn họ sao? Cháu chỉ lên lấy cái này mà thôi.”

Lương Triệu Thành bật cười.

Vừa rồi anh thấy cô xuống nhà, đang yên đang lành lại khoác một cái áo choàng dài, anh đã cảm thấy kì lạ, hóa ra là vì cái này.

“Chị, chúng ta ghi âm cái này lại rồi sao?” Trần Dã hỏi Lâm Khê.

Lúc này cậu đã không còn bộ dạng trừng mắt nổi giận kia nữa, cau mày hỏi Lâm Khê.

Lâm Khê nhìn lướt qua cậu: “Em nói làm gì?”

Trần Dã mấp máy môi không lên tiếng.

Lâm Khê quay đầu nói với thím Ngô: “Được rồi thím Ngô, thím cũng bận bịu cả một buổi trưa rồi, thím về nghỉ ngơi trước đi, cháu bảo anh Lương làm ít măng xào thịt cho Tiểu Dã.”

“Ôi chao, Tiểu Khê, chuyện này không thể trách Tiểu Dã, lúc nãy cháu cũng nghe thấy rồi đấy, cả nhà kia miệng lưỡi độc ác, từ trên xuống dưới đều không có lấy một người tốt. Lời nói ác độc như vậy, lại còn là nói với thầy cô bạn học của Tiểu Dã ở trong trường, sao có thể nhịn?”

Thím Ngô vội vàng nói giúp cho Tiểu Dã: “Tiểu Dã đánh cậu ta cũng là có nguyên nhân, cháu đừng trách Tiểu Dã, thím thấy trên người thằng bé bị thương cũng không nhẹ đâu. Phi! Thằng nhóc thối đó còn cao hơn Tiểu Dã không ít.”

“Vậy cũng không thể xông lên đánh nhau cùng người khác như vậy.”

Lâm Khê nói: “Thím Ngô, thím yên tâm đi, thím không yên tâm về cháu, lẽ nào còn không yên tâm về anh Lương sao?”

Thím Ngô liếc nhìn Lương Triệu Thành, bà ấy đúng là không yên tâm về anh.

Lâm Khê có gì mà không yên tâm? Chỉ là miệng lưỡi đao, lòng đậu phụ mà thôi, cô đâu có nỡ làm gì Tiểu Dã.

Nhưng vị này chính là một người cực kỳ nghiêm khắc.

Lâm Khê thấy bộ dạng kia của bà ấy buồn cười, cuối cùng vẫn đẩy bà ấy rời đi.

Có điều chờ thím Ngô vừa đi, mặt cô lập tức trầm xuống.

Cô lấy máy cát-xet cá nhân ra hỏi Trần Dã: “Em cảm thấy chị lấy cái này là để làm gì?”

Trần Dã vẫn không lên tiếng.

Thực ra cậu đã đoán được, nhưng mà không nói ra được.

Cậu ghét nhà họ Trần, ghét tất cả mọi người trong nhà họ Trần, bao gồm cả ông bà nội mà cậu biết có thiên vị cậu.

Bởi vì ban đầu họ đã cho phép người phụ nữ kia vào nhà, hơn nữa cậu còn biết, bọn họ đã biết đến sự tồn tại của người phụ nữ và đứa trẻ kia từ rất lâu trước đó.

Bọn họ uống trà vào cửa mà người phụ nữ kia dâng lên, còn cho đứa trẻ kia bao lì xì và chìa khóa vàng, vui vẻ nghe đứa trẻ kia gọi ‘ông nội bà nội’, khi đó mẹ cậu mới mất được bảy ngày.

Cậu vừa nghĩ đến cảnh tượng kia là không thể nào đối mặt với bọn họ.

Lâm Khê thở dài trong lòng.

Cô cũng biết cậu vẫn còn là trẻ con, là một đứa trẻ tính cách ngay thẳng.

Năm đó lúc xảy ra những chuyện kia, cậu mới chỉ sáu, bảy tuổi, để một đứa trẻ sáu bảy tuổi nhẫn nhịn sự chán ghét đi làm quen với những người kia cũng không thực tế.

Nhưng bây giờ cậu đã mười tuổi, những thứ này cũng nên học được rồi.

Cô đưa tay nắm lấy tay cậu.

Tay của cậu, cả cơ thể cậu đều đang căng thẳng.

Cô nắm lấy một chút, muốn để cậu bình tĩnh lại.

Cô nhẹ giọng nói: “Em không muốn nói, vậy thì sau này xem xem chị sẽ làm thế nào đi.”

“Em xem, em nóng nảy lỗ mãng dễ nổi giận như vậy, chỉ cần người phụ nữ kia hơi khích bác vài lần, em sẽ nổi trận lôi đình, đối nghịch với cả thế giới, sau đó người bên ngoài đều nói những lời không có thật kia.”

“Người phụ nữ đó cố ý lan truyền những lời hãm hại em, em càng tức giận, nhưng lại càng chứng minh tính cách xấu, vừa ác vừa độc của em, em có vui không? Em đánh người, trong lòng có thể vui sướng hơn chút nào không?”

Trần Dã lại mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng siết chặt.

“Chị biết em muốn nói em không quan tâm những người đó, không quan tâm những người đó nhìn em thế nào? Nhưng còn người phụ nữ kia? Em hẳn là hiểu rất rõ biểu hiện của em như vậy bà ta sẽ cực kỳ vui vẻ, bởi vì đây vốn là mục đích của bà ta, bà ta chính là muốn như vậy, khiến em vô dụng.”

“Cho nên, tại sao em lại phải làm theo ý bà ta chứ?”

Lâm Khê nắm c.h.ặ.t t.a.y của cậu nói: “Em có thể hận cha của em, chuyện này không sao cả, bởi vì ông ta chính là kẻ đầu sỏ. Em cũng có thể mặc kệ ông nội bà nội của em, vì bọn họ đã hưởng thụ sự hiếu thuận của mẹ em nhưng lại dung túng cho cha em làm tổn thương mẹ em.”

“Em có thể không để ý đến tất cả bọn họ, nhưng tại sao phải làm theo ý của người phụ nữ kia? Mặc cho bà ta hãm hại em, hủy hoại cuộc đời em? Chúng ta không cần báo thù, nhưng cũng cần cho tất cả mọi người biết chân tướng, không thể để mặc người khác làm nhục em.”

Không trải qua sự đau khổ của người khác thì đừng khuyên người ta lương thiện.

Với những gì cậu đã trải qua cùng tâm tính của cậu bây giờ, cô không thể khuyên cậu làm một thánh phụ, kính yêu cha hiếu thuận ông bà nội. Phải học yêu thương bản thân trước, khống chế tâm trạng mới là quan trọng nhất.

Lâm Khê cầm máy cát-xet cá nhân, thở dài: “Thật ra Tiểu Dã à, chị cũng không lớn hơn em bao nhiêu, chị cũng không biết nên dạy em thế nào, lần này em cứ xem chị làm thế nào trước, có đúng hay không, như vậy trước đi, sau này chúng ta từ từ thảo luận. Về chuyện em đánh người, chị lại càng không có kinh nghiệm.”

Cô nói xong quay lại nhìn Lương Triệu Thành, hỏi: “Anh Lương, có phải lúc nhỏ anh từng đánh người không?”

Lương Triệu Thành vẫn luôn không hay lên tiếng.

Anh vẫn luôn nhìn cô.

Bắt đầu từ những bài thi đó và lúc cô nói cô muốn học học viện Mỹ thuật, anh phát hiện hình như mình không hiểu rõ cô cho lắm, vì vậy từ lúc người nhà họ Hùng tìm đến, trừ khi là lúc cần thiết, ví dụ như để thím Ngô đi gọi điện tìm người nhà họ Trần, anh đều cố gắng để cô chủ đạo làm mọi chuyện phát triển.

Anh nghĩ mình nên thử hiểu rõ cô nhiều hơn một chút.

Nghe thấy cô bỗng nhiên hỏi đến mình, mới ‘ừ’ một tiếng, nói: “Từng đánh, có điều…”

Anh nghĩ đến người mẹ kế kia của mình một chút: “Có điều không ai dám hãm hại sau lưng anh.”

Anh đưa tay vỗ vỗ lên đầu Tiểu Dã: “Sau này nói chuyện với chị em nhiều một chút, hỏi cô ấy xem nếu cô ấy ở trong hoàn cảnh của em sẽ làm như thế nào, bao gồm cả những việc trước và sau khi em rời khỏi nhà.”

Lâm Khê:

Cô vốn định để anh dạy Tiểu Dã.

Cô thực sự không có bất cứ kinh nghiệm gì trong việc dạy dỗ trẻ con, huống chi là loại người tự có ý thức của bản thân rất mạnh như Tiểu Dã, trước đây luôn cảm thấy cô quá mềm yếu, cực kỳ không coi trọng.