Nụ cười trên mặt Lâm Khê đã hoàn toàn biến mất.
Cô lạnh lùng nói: “Một đứa bé, bọn họ cũng đã vu oan thằng bé g.i.ế.c người, mà các người còn muốn nó nhịn? Thằng bé còn nhỏ con hơn con trai các người nửa cái đầu, có điều nếu như thằng bé thực sự đánh người khác bị thương thì là thằng bé không đúng. Lát nữa tôi sẽ nhờ người giúp, cùng mấy người đến bệnh viện giám định vết thương, tiền thuốc men chúng tôi sẽ trả hết.”
“Nhưng cả nhà mấy người hắt nước bẩn hãm hại một đứa bé, còn nói lung tung khắp nơi nói rằng thằng bé g.i.ế.c hại em trai mình, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ truy cứu.”
“Nhà dột từ nóc, bảo tôi dạy dỗ em trai tôi cho tốt, tôi thấy các người nên rửa lại cái miệng của mình đi, xem xem trong lòng mình đen tối bẩn thỉu đến nhường nào. Năm đó lúc Tiểu Dã rời khỏi nhà họ Trần mới có bảy tuổi, các người rốt cuộc đã lấy được bao nhiêu lợi ích từ Diệp Mỹ Dung mà vu oan một đứa trẻ bảy tuổi g.i.ế.c người.”
“Hôm nay chạy đến như vậy, chỉ e là cũng không phải chỉ đòi một lời giải thích đúng không? Sao hả? Có phải lúc về còn đi lĩnh thưởng với Diệp Mỹ Dung không?”
Diệp Mỹ Dung chính là mẹ kế của Trần Dã.
Mẹ của Trần Dã mới qua đời được bảy ngày đã mang theo con trai ba tuổi và cái bụng lớn bước vào nhà họ Trần.
Lâm Khê đến nơi này được nửa năm.
Ngoại trừ dây dưa với Lương Triệu Thành có quan hệ sâu nhất với cô ở đây, người khiến cô nảy sinh tình cảm với nơi này sớm nhất chính là Trần Dã.
Tính cách Trần Dã ngang bướng, tính khí thô bạo, có lòng phòng bị cực kỳ sâu với người khác.
Cô không có bất kỳ kinh nghiệm dạy dỗ trẻ con nào, nhưng cũng biết muốn làm gì đó thì bắt buộc phải điều tra ba và mẹ kế của cậu một chút trước.
Huống chi trước khi bà cụ Lâm qua đời, nhà họ Trần còn từng đến nhà nói là muốn đón Trần Dã về nhà họ Trần, lúc đó nguyên chủ bị bệnh nằm trên giường, là người nhà họ Chu và người nhà họ Trương hỗ trợ đuổi bọn họ đi.
Vì vậy vừa giải quyết xong người nhà họ Chu, Lâm Khê cũng đã bắt đầu điều tra tình hình nhà họ Trần.
Nhà họ Trần thuộc về khu khai phá, vì cải cách cởi mở nên còn lấy được nhiều lợi ích hơn nhà họ Lâm.
Đất và nhà của nhà họ Trần bị trưng dụng mở mang, lấy được một khoản bồi thường lớn và sắp xếp nhà ở, đầu óc của người nhà họ Trần cũng linh hoạt. Ông cụ Trần nhận tiền rồi lại mua rất nhiều nhà, không chỉ như vậy, nhà cũ của nhà họ Trần còn có một miếng đất, thuộc về vùng đợi khai phá vẫn chưa được khai phá. Bên kia, con trai trưởng của ông cụ Trần cũng chính là cha của Trần Dã còn mở một nhà máy may mặc, mượn cơn gió cải cách mở cửa trở thành một trong những đám người giàu lên kia.
Nhà họ Trần không thiếu tiền.
Hai cái nhà hai tầng của nhà họ Lâm ở đời sau quả thực rất đáng tiền, vô cùng vô cùng đáng tiền, nhưng lúc này cũng không được coi là giá trên trời, ở chỗ nhà họ Trần lại càng không đáng là gì.
Cho nên nhà họ Chu nói cái gì mà nhà họ Trần muốn đón Trần Dã đi, muốn để nhà họ Lâm chia ra một căn nhà căn bản là vô lý.
Lâm Khê tra ra được, một hai năm nay cơ thể của ông cụ Trần cũng bắt đầu không ổn rồi.
Suy cho cùng ông cụ Trần và bà cụ Trần vẫn thích cô con dâu là mẹ của Trần Dã hơn, trước nay cũng chưa từng nghĩ đến việc buông bỏ cháu trai trưởng. Năm đó vì chuyện con dâu chưa mất mà con riêng của con trai đã mấy tuổi này, suy cho cùng vẫn thấy có lỗi với nhà họ Lâm, không ngóc đầu lên được trước mặt nhà họ Lâm, bà cụ Lâm lại cường thế nên mới đón Trần Dã về.
Bà cụ Lâm qua đời, hai ông bà cụ nhà họ Trần hẳn là thật sự muốn đón cháu trai về.
Kết quả người nhà họ Trần đến nhà họ Lâm bị bà cụ Trương mắng cho xối xả, Trần Dã cũng vô cùng hận bọn họ, cầm gậy to ra đuổi bọn họ đi, vì chuyện này mà ông cụ Trần về bị bệnh suốt mấy tháng.
Người nhà họ Trần không còn đến nhà họ Lâm nữa.
Lúc này, bệnh của ông cụ Trần hẳn đã khỏi rồi chứ?
Tiểu Dã đánh Hùng Thiên Thụ hẳn là chuyện tình cờ.
Nhưng Hùng Thiên Thụ nói người nhà họ Hùng đều đi làm trong nhà máy nhà họ Trần, những người lớn suốt ngày tùy ý bôi nhọ Trần Dã này, thật sự không có chút năng lực phân biệt nào sao?
E rằng căn bản là vì thay người nào đó đặc biệt đi rêu rao sự ‘ác độc’ của Tiểu Dã.
Lúc này lại mượn chuyện Trần Dã đánh Hùng Thiên Thụ, đến làm loạn một phen, đem các tội danh kẻ điên, vừa ác vừa độc của Trần Dã trở thành hiện thực?
Để người cha cặn bã Trần Đông Bình đó chán ghét căm hận cùng cực đứa con trai trưởng này, cũng để cho ông cụ Trần hoàn toàn thất vọng, bỏ tâm tư đón đứa cháu trai này về?
Nhưng Tiểu Dã vẫn chỉ là một đứa bé.
Lâm Khê không biết mình đoán có đúng hay không, nhưng những lời vu oan đó đã khiến lòng cô đau đến thắt lại.
Năm đó khi Tiểu Dã rời khỏi nhà họ Trần mới chỉ sáu, bảy tuổi.
Nhưng bọn họ vẫn không chịu buông tha cho cậu, từng bước từng bước hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t cậu, tránh để cậu tranh phần của bọn họ.
Ở kiếp trước, sau khi nguyên chủ c.h.ế.t đi, cậu sẽ như thế nào?
Lâm Khê thật sự không dám nghĩ.
Sắc mặt của người nhà họ Hùng thay đổi liên tục.
Mẹ Hùng ôm mặt trợn mắt nhìn Lâm Khê vừa sợ vừa ngượng.
Bà ta không ngờ rằng con trai mình bị đánh, đến nhà đòi giải thích mà cũng bị đánh theo.
Hơn nữa Lâm Khê nói những lời đó khiến bà ta nhất thời ngẩn ra.
Bà cụ Hùng kịp phản ứng lại trước, vỗ đùi hét lên: “Cô đang nói cái gì? Tôi đã nói tại sao con nhà mấy người lại ngang ngược như vậy, hóa ra cả nhà các người đều là như vậy, quả nhiên là thứ không có cha sinh không có mẹ nuôi không giống với người bình thường. Tôi nói sao một người lại cha c.h.ế.t một người mẹ chết, e rằng trời sinh đã khắc.”
“Mẹ!”
Cha Hùng vẫn còn biết nhìn một chút, vội vàng ngăn bà cụ Hùng lại.
Nhưng bên kia Lương Triệu Thành đã cầm lấy giấy bút cúi đầu viết soạt soạt lên giấy một dãy số, quay đầu nói với thím Ngô: “Thím Ngô, giúp cháu ra cửa hàng nhỏ ở đầu thôn gọi số điện thoại này, đây là số điện thoại nhà ông nội Tiểu Dã, thím nói rằng có người đến đây khóc lóc om sòm, phiền bọn họ lập tức đến dây một chuyến.”
“Anh Lương.”
Trần Dã kháng nghị, nhưng lại bị Lương Triệu Thành một tay đè xuống.
Lâm Khê lại ngẩng đầu lên nhìn Lương Triệu Thành, lập tức hiểu ý nói với thím Ngô: “Thím Ngô, thím nhớ kỹ nhất định phải tìm ông nội hoặc bà nội của Tiểu Dã, nếu như có người phụ nữ nào nghe máy thì đừng nói mình là ai. Tìm được ông nội của Tiểu Dã rồi thì nói với ông ấy, cô vợ kế mà con trai ông ấy cưới về phái người đến nhà họ Lâm chúng ta đòi đánh đòi giết, nhục mạ cháu và Tiểu Dã đủ kiểu, còn nói chúng cháu một người cha c.h.ế.t một người mẹ chết.”
Nói xong cô lại quay sang nói với bà cụ Hùng: “Bà nên cảm thấy may mắn vì mình là một bà lão, nếu không mười cái tát của tôi đều đã ra tay rồi. Cha tôi dù sao cũng là một liệt sĩ, là hi sinh vì bảo vệ quốc gia bảo vệ nhân dân, bà lại dám làm nhục như vậy, gia giáo nhà mấy người như vậy còn không bằng người không cha không mẹ đó.”
Lâm Khê vừa nói, thím Ngô đã ra ngoài gọi điện.
Lúc cha Hùng và mẹ Hùng nghe đến muốn gọi điện thoại liền nóng nảy.
Ba Hùng vừa nói ‘cô Lâm cô đừng vội, có gì từ từ nói’, một bên hai vợ chồng đều đi ngăn cản thím Ngô. Thím Ngô bị kéo lại, hung hăng đẩy ra thế nào cũng vô dụng.
Lâm Khê cười nhạt: “Không phải các người nói rằng Tiểu Dã đánh con trai của các người muốn đến đây tìm phụ huynh để cho các người một lời giải thích sao? Tôi bảo thím Ngô đi gọi cho ông nội của Tiểu Dã, các người ngăn cản cái gì?”
“Đến đây muốn lời giải thích lại vừa mắng vừa chửi, lại còn mắng cha mẹ người ta, lại còn muốn nằm ra đất ăn vạ. Tại sao lúc chúng tôi thực sự gọi phụ huynh của Tiểu Dã đến, các người lại sợ?”
“Hay là mấy người đến là để xem tôi và Tiểu Dã không cha không mẹ dễ bắt nạt, để người già trong nhà đến làm loạn, chúng tôi sẽ sợ, ngoan ngoãn đền một số tiền lớn cho mấy người, còn để mặc cho mấy người thực sự khoác cho Tiểu Dã cái danh vừa độc ác vừa đẩy người ta đánh vào chỗ hiểm?”
“Cô Lâm, cô Lâm, có chuyện gì từ từ nói.”
Sự kiêu căng của ba Hùng hoàn toàn biến mất, vừa kinh hãi vừa hoảng sợ.
Nếu như chuyện này thực sự ồn ào đến chỗ ông cụ Trần, với miệng lưỡi của cô gái này, bọn họ lấy đâu ra lợi ích để chiếm? Nếu thực sự làm lớn chuyện, cô gái này kiên quyết nói bọn họ thay Diệp Mỹ Dung vu vạ Trần Dã g.i.ế.c em trai ruột ở khắp nơi, e rằng chỗ Diệp Mỹ Dung cũng sẽ rơi vào thế khó.
Cha Hùng lau mồ hôi.
Đây đâu phải con ma ốm mềm yếu dễ bị bắt nạt gì, đây quả thực là thứ g.i.ế.c người không cần dùng dao, dùng miệng lưỡi.
Cha Hùng không ngừng nói xin lỗi, cuối cùng nói cũng không cần giám định vết thương, tất cả là tại Hùng Thiên Thụ nhà bọn họ miệng thối đáng đánh, tự tìm lấy, sau khi nói xin lỗi một hồi liền chật vật rời đi.