Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 59




Thời gian này, cô cũng không trốn tránh anh như anh đã nghĩ.

Có lẽ là hai ngày đầu tiên có trốn tránh một chút, nhưng sau đó cô phát hiện anh càng lạnh nhạt với cô, ánh mắt nhìn cô hoàn toàn không có một chút nhiệt độ, có lẽ lần hôn nhau đó cũng chỉ là vì nhất thời bị cô khiêu khích muốn khuất phục cô mà thôi. Trong lòng cô cũng phai nhạt dần, sau đó lại cố gắng đặt tâm tư vào việc học tập và trải nghiệm cuộc sống mới.

Hai người đối mặt với nhau vài giây, Lâm Khê cũng có chút không tự nhiên, quay mặt đi nơi khác.

Dáng vẻ của anh quá mạnh mẽ, ánh mắt rất âm trầm cũng rất sắc bén, khiến cô vừa có chút rung động lại vừa run sợ.

Hơn một tháng trước, cô còn có chút tự tin khiêu khích anh, trêu chọc anh, xem xem liệu anh có vì mình mà thay đổi hay không. Nhưng hiển nhiên, bộ dạng đó của cô không có tác dụng gì ở trước mặt kiểu đàn ông này.

Cô nghi ngờ rằng cho dù hai người có ngủ cùng với nhau, có lẽ anh cũng sẽ không thay đổi dù chỉ một chút, nhiệt độ trong ánh mắt cũng không hề tăng lên chút nào.

Anh không trả lời cô, cô cũng không mong đợi câu trả lời gì: “Trong phòng bếp có canh đậu xanh ninh với rong biển và trần bì, anh đi uống một chút đi, tôi lên trên đi ngủ một lúc.”

“Tiểu Khê.”

Cô vừa mới bước lên cầu thang, anh đã gọi cô lại.

Lâm Khê vịn tay lên tường, quay đầu lại nhìn anh.

Anh đi đến, đứng ở trước mặt cô một bước xa, nhìn cô nói: “Trước đây tôi cũng cảm thấy hai chúng ta không hợp, nhưng bởi vì trách nhiệm nên tôi bắt buộc phải có trách nhiệm với em. Người nhà họ Chu chuyển đi, chuyện của nhà họ Hạ cũng đã giải quyết. Tôi ở đây, không kết hôn cũng có thể bảo đảm cho sự an toàn của em và Tiểu Dã, em nghĩ như vậy đúng không?”

Lâm Khê sửng sốt, cô nhìn anh.

Vì đang đứng trên bậc thang nên chênh lệch chiều cao của hai người không còn quá lớn nữa, cô ngẩng đầu lên cũng không cần quá khổ cực.

Cô nhìn ngũ quan góc cạnh như d.a.o khắc của anh, đôi mắt một mí hơi hướng lên một chút lộ vẻ vô cùng lạnh lùng, cũng là khóe mắt khiến người ta cảm thấy bạc tình, thần xui quỷ khiến, cô bỗng thốt ra một câu: “Tôi muốn anh thích tôi, có được không?”

Nói xong cô lập tức???

Trên mặt lập tức nóng lên, vội vàng quay mặt sang chỗ khác, thật là không còn mặt mũi gặp người khác nữa.

Hơn nữa câu nói này thực sự là bỗng nhiên thốt ra, miệng còn nhanh hơn đầu óc, cứ như vậy mà nói.

Nhưng dù sao cũng không còn mặt mũi nữa, trong sự kích động cô lại quay mặt lại, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của anh, đưa tay nắm lấy cánh tay của anh: “Tôi nói là, tôi không hi vọng lúc anh nhìn thấy tôi chỉ nghĩ đến gánh nặng hoặc là trách nhiệm. Nếu như chúng ta không có quan hệ này, anh nhìn thấy tôi, liệu có muốn ở bên cạnh tôi, muốn hôn tôi không?”

Cô vừa nói vừa nắm lấy cánh tay anh, nhón chân hôn lên môi anh một cái, nói: “Tôi chỉ muốn như vậy.”

Lương Triệu Thành nghĩ anh đương nhiên là sẽ không như vậy.

Anh cũng không phải đồ háo sắc.

Không phải người của anh, sao anh có thể có bất kỳ dính dáng nào đến cô chứ?

Trước nay anh luôn không có cảm giác gì với nữ sắc.

Cho dù có cảm giác cũng sẽ không có quá nhiều tình cảm.

Nhưng vào lúc này anh thực sự muốn hôn cô.

Một tháng qua, anh không để cho mình nghĩ đến cảm giác nhất thời mất khống chế kia của mình, nhưng cảm giác đó cứ như một ngọn núi lửa đang bị áp chế, cô không trêu chọc còn tốt, anh có thể kiềm chế được. Nhưng lúc này cô mềm mại hôn lên, anh làm sao còn nhịn được? Tại sao lại phải nhịn?

Cô vừa mới dứt lời thì đã bị anh kéo vào trong lòng, hung hăng áp chế, từ đôi môi đến bên tai, giống như đang trút ra điều gì đó. Lâm Khê cảm thấy bản thân dường như đã bị anh ăn mất.

Cô cảm thấy có hơi đau, lại rất tê dại, cảm thấy thỏa mãn.

Cô nhéo anh.

Thịt trên người anh quá cứng rắn, nhéo thôi cũng khiến cô đau.

Khó khăn lắm cô mới tìm được khe hở, nghiêng mặt sang chỗ khác, có chút thở dốc yếu ớt hỏi anh: “Anh có thích tôi không?”

Lương Triệu Thành:???

Anh không trả lời cô, Lâm Khê không vui, lại nhéo anh hỏi: “Một tháng nay anh luôn không để ý đến tôi, tôi cũng không muốn để ý đến anh, nhưng anh lại đến trêu chọc tôi.”

Lương Triệu Thành: Đây không phải là càn quấy cả v.ú lấp miệng em sao?

Nhưng anh bỗng nhiên cảm thấy, anh cực kỳ thích cô.

Dáng vẻ nũng nịu như bây giờ ở trong lòng anh.

Vì vậy cho dù đã biết là không phù hợp, nhưng vẫn nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, đây không phải là tác phong trước nay của anh.

Anh thích cô.

Bây giờ cô đang ở trong lòng anh như vậy, gò má đỏ ửng, ánh mắt hàm chứa tình ý và sự nũng nịu oán trách đối với anh, giống như đang nắm lấy tim của anh gãi ngứa.

Nhưng phải nói thế nào?

Anh không nói ra được, nhưng động tác trên tay và hôn cô đã dịu dàng hơn, không thô bạo như ban đầu nữa, cuối cùng còn mang theo chút yêu chiều, một chút triền miên.

Anh như vậy, Lâm Khê như được khích lệ, nhưng lại không thỏa mãn về thái độ của anh, bắt đầu chơi xấu: “Anh nói xem anh có thích tôi không? Hay là chỉ vì trách nhiệm, nếu như tôi không đăng ký kết hôn với anh, anh cũng sẽ không nhìn tôi lâu hơn. Nếu người khác đăng ký kết hôn với anh, anh cũng sẽ hôn cô ta như vậy?”

Lương Triệu Thành cảm thấy cô đang càn quấy.

Đây là vấn đề gì vậy chứ?

Nhưng cũng biết lúc này mình không thể nói cô, anh ôm cô vào lòng, xoa dịu một chút, nói: “Đừng làm loạn, em ngoan một chút, sau này tôi sẽ thương em.”

Câu này đã là cực hạn của anh.

Mặt của Lâm Khê lập tức đỏ lên.

Mặc dù bản thân cô không thấy được, nhưng cô cảm nhận được.

Cô thực sự không ngờ rằng anh sẽ nói ra câu này, nhưng câu này thật sự đã đ.â.m trúng tâm tư thiếu nữ của cô.

Nhất là vì do anh nói ra, thật sự khiến cô có chút choáng váng, cô kéo quần áo của anh, cọ cọ vào dưới cằm anh, bị râu của anh đ.â.m phải, cảm thấy hơi đau nhói tê dại, xung quanh tràn ngập hơi thở của anh, dịu dàng nói: “Anh muốn thương tôi thế nào? Như bây giờ sao? Vậy bây giờ tôi có ngoan không?”

Bây giờ đương nhiên là rất không ngoan.

Ánh mắt của anh cũng đã đỏ lên rồi, hận không thể tháo da tháo xương của cô ra nuốt xuống.

Đây là chân cầu thang của phòng khách, anh hôn một lượt nữa, cuối cùng vẫn buông cô ra, giúp cô sửa lại cổ áo, giọng nói khàn khàn: “Lên đi, tôi vào phòng bếp xem thử.”

Nhưng mà Lâm Khê không thỏa mãn.

Làm gì có ai hôn người ta xong lại đẩy người ta ra chứ?

Có phải lại muốn giống như lần trước, hôn một lần rồi lạnh nhạt người ta một tháng?

Cô kéo lấy áo anh, nũng nịu nói: “Không muốn, anh ôm tôi lên đó, bây giờ tôi không đi nổi, anh bế tôi đi.”

Lương Triệu Thành:???

Sau đó anh nghe thấy cô sẵng giọng: “Chân của tôi thực sự đã nhũn ra rồi, nếu không thì anh đi đi, tôi cứ ngồi ở đây.”

Anh bế cô lên.

Lâm Khê kêu nhẹ một tiếng, ôm lấy cổ anh, sau đó lại hôn anh.

Anh muốn bảo cô đừng làm loạn, nhưng cuối cùng lại không nỡ, cứ kì kèo như vậy đi đến phòng cô.

Anh lại muốn đi, sao cô có thể để anh đi chứ?

Cô ôm lấy anh không chịu buông, cho đến khi lên giường, cô quỳ ngồi ở trên giường hôn anh, anh cũng dựa vào tia lý trí cuối cùng mới không làm gì cô.

Buổi tối lúc thím Ngô đến nấu cơm thì nhìn thấy bánh đường kính kia.

Thím Ngô hỏi Lâm Khê: “Ôi chao Tiểu Khê, đây là bánh đường kính của ai mang đến cho cháu vậy? Làm rất ngon đấy.”

Lương Triệu Thành đang sửa lại thành ghế bị hỏng nghe vậy, sắc mặt đen lại một cách rõ rệt.

Lâm Khê có chút đắc ý, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Lương Triệu Thành rồi tùy ý nói: “Vâng, là thím ở trong thôn mang đến, nhưng mấy ngày nay cháu đau răng, để ở đây nhìn thấy lại không nhịn được, thím mang về cho Hắc Tử và A Phi ăn đi.”

Hắc Tử và A Phi là hai đứa cháu của thím Ngô.

Thím Ngô nói: “Ôi chao, sao lại đau răng rồi? Mau cho thím xem một chút, là cái răng nào vậy? Hình như là hơi sưng một chút.”

Lâm Khê:

Ngay cả Lương Triệu Thành cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

Tự nói dối thì chỉ có thể tự cứu.

Lâm Khê cố nén đỏ mặt, nói bừa: “Không phải cái đó, cháu bị nóng người, tối nay cháu uống một ít canh đậu xanh là được, nhưng chắc chắn là không thể ăn bánh đường kính này được nữa.”

“Được rồi.”

Thím Ngô cuối cùng cũng không truy cứu thêm nữa: “Thím để lại cho Tiểu Dã một ít rồi mới mang về, lát nữa thím pha cho cháu một chút trà giải nhiệt, ăn cơm xong thì uống một chút.”

Lâm Khê vội vàng đồng ý.

Cô cảm thấy uống chút trà giải nhiệt rất tốt, thanh tâm quả dục.