Sau khi mẹ Ngụy rời đi.
Thì Lương Triệu Thành đi qua.
Anh vừa đi qua thì đã đi thẳng đến bên cạnh Lâm Khê, tuy rằng không có động tác ôm lấy cô hay gì, nhưng anh dùng khí thế đó trực tiếp đi qua, tư thế anh đứng bên cạnh cô rõ ràng là một loại tuyên bố.
Anh liếc mắt nhìn Ngụy Trọng Hằng và người nhà họ Thái, cuối cùng ánh mắt anh rơi trở lại trên người Ngụy Trọng Hằng.
Vốn Ngụy Trọng Hằng còn đang rất cười vui vẻ.
Anh ấy đang nói chuyện với cô và em họ của mình, định mượn sự hiểu biết của họ về Lâm Khê để anh ấy có thể biết thêm về cô, anh ấy đã nghĩ rằng cô bé này rất thú vị.
Hơn nữa cũng không biết tại sao, anh ấy lại có cảm giác quen thuộc không giải thích được với cô bé này.
Anh ấy muốn biết thêm về cô.
Nhưng chắc chắn là anh ấy không có bất kỳ suy nghĩ nào khác, chỉ đơn thuần là cảm thấy cô bé này quá dễ thương.
Sau đó, anh ấy thấy một người đàn ông cao lớn và lạnh lùng như sắt thép đi đến chỗ cô.
Ngụy Trọng Hằng nhìn hai người họ không tiếng động thân mật với nhau, cũng không biết vì cái gì, trong lòng anh ấy cảm thấy vô cùng không vui, tươi cười trên mặt cũng biến mất, chờ đến khi Lương Triệu Thành nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau, nhất thời như có ánh sáng lạnh vụt ra.
Lương Triệu Thành càng thêm không vui.
Chuyện gì vậy?
Ngụy Trọng Hằng nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Lương Triệu Thành, ngẩn ra, cuối cùng cũng phản ứng lại.
Anh ấy, anh ấy vừa mới làm cái gì vậy?
Anh ấy vội vàng điều chỉnh cảm xúc của bản thân một chút, cố nặn ra một nụ cười, cười nhìn về phía Lương Triệu Thành một chút, tuy là miệng anh ấy nở nụ cười nhưng trong lòng anh ấy thật sự rất khó chịu.
Anh ấy nhìn về phía Lương Triệu Thành gật đầu một cái rồi rất nhanh thu hồi ánh mắt lại.
Sau đó nhìn về phía gia đình cô của mình, nói: "Cô à, mọi người vừa tranh cãi chuyện gì vậy? Cô có quen biết họ không?"
Mặc dù anh ấy thích xem náo nhiệt cũng không ngại lớn chuyện, nhưng lúc này anh ấy cũng nhìn ra người đàn ông ở bên cạnh cô bé kia nhìn anh ấy với ánh mắt đầy chán ghét.
Theo lý trí mà nói, bây giờ anh ấy nên dẫn gia đình cô của anh ấy rời khỏi đây mới là cách tốt nhất.
Chỉ cần nghe thấy những lời đó thì sao anh ấy có thể không biết chuyện gì vừa xảy ra?
Nhưng hết lần này tới lần khác, lúc này anh ấy cũng không biết bản thân trúng tà gì mà chỉ muốn biết đối phương là ai.
Thành thật mà nói, anh ấy chỉ đơn thuần muốn biết cô bé đó là ai mà thôi.
"Không quen biết!"
Lúc này mẹ Thái, hay gọi là bà cô Thái đi, bà cô Thái chỉ cảm thấy bản thân vừa xui vừa vô cùng mất mặt.
Bình thường Ngụy Trọng Hằng nói chuyện sẽ có hơi cay nghiệt, nhưng anh ấy cũng rất hòa đồng và thật sự biết dỗ dành người khác, hơn nữa cũng rất đẹp trai, bình thường bà cô Thái cũng rất thích đứa cháu trai của nhà mẹ đẻ này. Nhưng lúc này lại bị cháu trai bắt gặp bà ta đang bị người ta mắng thành ra như vậy, hận không thể đào một cái hố để chui xuống, lúc này bà ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Bà ta hét lên: "Không quen biết, không quen biết, đi thôi, sắp qua năm mới rồi, xui xẻo c.h.ế.t rồi, đi ăn cơm thôi, ăn cái gì đó có thể xua đi hết mọi chuyện xui xẻo."
Nói xong còn không quên hung dữ với con trai bà ta một chút, vừa lôi anh ta đi vừa mắng: "Còn không mau đi, mất mặt c.h.ế.t được, sau này không được ngửi thấy mùi gì cũng đến gần, tìm người yêu thì cũng phải tìm người sao cho môn đăng hộ đối, danh giá đoan trang!"
Trước khi đi bà ta còn phải mở miệng nói một số lời đê tiện nữa chứ.
Người nhà họ Chiến ngoại trừ vợ bác cả Chiến ra thì những người còn lại đều có hơi nóng nảy, không biết đánh nhau nên chỉ có thể ngồi thẳng lưng mà tức giận.
Lâm Khê tức giận.
Đặc biệt là còn nhìn thấy người cha rẻ tiền của cô đang đứng bên cạnh, cô càng tức giận hơn!
Cô cũng không cãi nhau nữa, cô đặt ly nước trên tay lên bàn, đứng dậy đi về phía trước hai bước, hướng về phía bà cô Thái nói: "Xui xẻo, bà nói ai xui xẻo? Tôi nói cho bà biết, nếu bà còn ở chỗ này ăn nói bậy bạ, không, nếu sau này bà dám đem chuyện lần này ra nói bậy nói bạ với bất kỳ ai, tôi sẽ cầm cái này…"
Nói xong, cô lấy ra một cái máy ghi âm từ trong túi xách của cô ra, nói: "Vừa rồi khi các người nói những lời kia, chủ động tìm người yêu, kết quả khi nghe người yêu có xuất thân nông thôn liền ghét bỏ người ta, còn lên tiếng sỉ nhục, còn cãi nhau một trận, những thứ này tôi đều ghi âm lại hết rồi. Nếu bà lại dám ở bên ngoài nói một câu giống như vừa rồi, tôi sẽ cầm máy ghi âm này, đi đến đơn vị của các người kiện các người khinh thường tầng lớp nông dân chúng tôi, bà cho rằng bà là ai? Nếu không có nông dân, bà cho rằng mình gặm xương thịt sống qua ngày thật đấy à!"
Mọi người:...
Bà cô Thái kéo Ngụy Trọng Hằng, chỉ tay về phía Lâm Khê, suýt nữa đã ngất xỉu.
Lâm Khê hừ một tiếng nặng nề: "Mau đi nhanh đi, chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ bà mai xã hội cũ của bà đã thấy phiền lòng."
Cô nói xong thì ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn bà nữa, đương nhiên cũng không nhìn Ngụy Trọng Hằng, chỉ thở phì rồi ngồi lại bàn: "Đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm thôi."
Bà cô Thái còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Ngụy Trọng Hằng kéo đi ra ngoài, nhưng mà sau khi Ngụy Trọng Hằng kéo một nhà bà cô Thái ra khỏi nhà hàng thì không bao lâu anh ấy đã một mình quay trở lại, anh ấy nhìn bàn của bọn Lâm Khê rồi đi đến quầy tính tiền, nói gì đó với nhân viên thu ngân.
Lúc đó, Lâm Khê bọn họ đang cầm thực đơn thảo luận nên ăn cái gì, chỉ có Lương Triệu Thành cảm giác được nên đã nhìn thoáng qua quầy thu ngân.
Trước bàn ăn, lúc cầm lấy thực đơn, Lâm Khê vẫn còn đang thở hổn hển.
Nhạc Minh Tư cảm thấy hôm nay tính tình của Lâm Khê có hơi lớn.
Hơn nữa mẹ Thái kia tuy rằng là bà mai, nhưng Lâm Khê hình như còn hung dữ hơn một chút.
Bình thường cô cũng không phải người như vậy, nói chung là sẽ kiềm chế lại một chút, cuối cùng sẽ cho người ta một đòn bất ngờ, chứ không phải như vừa rồi, miệng lưỡi sắc bén, mũi nhọn toàn bộ mở ra.
Nhưng bà ấy cũng không nói với cô, chỉ gọi cho cô một món tráng miệng, dịu dàng nói với cô, làm ấm dạ dày, quả nhiên sắc mặt Lâm Khê thoáng cái đã hòa hoãn trở lại.
Ngược lại, khi bác cả Chiến vợ bác cả Chiến nhìn thấy Lâm Khê cãi nhau với người khác, nhất là vợ nác cả Chiến, sau lúc ăn cơm quả thực có chút nơm nớp lo sợ.
Quá hung dữ.
Không ngờ cô bé mấy ngày trước đến nhà bọn họ nhã nhặn và lịch sự lại hung dữ như vậy.
Lúc này bà ấy thật sự là cảm thấy khó tả, bởi vì vốn bà ta hy vọng Nhạc Minh Tư có thể nâng đỡ xuất thân của con gái bà ấy, thúc đẩy cuộc hôn sự này, kết quả đây đâu phải là mời người đến thúc đẩy hôn sự? Quả thực là đã mời tới sát thần.
Bữa cơm này Nhạc Minh Tư, Lâm Khê và người nhà họ Chiến ai ăn cũng đều có suy nghĩ riêng.
Sau đó chờ sau khi ăn cơm xong, lúc lên món tráng miệng cuối cùng, bánh trôi thì nhân viên phục vụ nhà hàng còn bưng thêm một đĩa đào mật đã cắt thành miếng, Lâm Khê vừa nhìn thấy đĩa đào mật thì sắc mặt đã có chút thay đổi, Nhạc Minh Tư ở một bên đã hỏi: "Đào này, có phải mang nhầm rồi không? Chúng tôi không có gọi món này."
Nhân viên phục vụ vui vẻ nói: "Vừa rồi có một người đàn ông trẻ tuổi đã gọi món này cho các vị, ngoài ra tiền ăn trên bàn này của các vị, anh ấy cũng đã giúp mọi người thanh toán, nói rằng tính khí của cô anh ấy có hơi xấu, miệng cũng có hơi cay nghiệt và em họ của anh ấy cũng đã có nhiều xúc phạm với một cô gái trong bàn của các vị, xin các vị rộng lòng tha thứ. Bữa ăn này và đĩa đào này coi như là một ít bồi thường, kính chúc ông bà cụ trên bàn sức khỏe tốt, tất cả các vị năm mới vui vẻ, gia đình vui mừng, vạn sự như ý."
Vẻ mặt của mỗi một người ở trên bàn nhất thời đều không ai giống ai.
Bữa ăn này sợ là không rẻ, ít nhất cũng phải một hoặc hai trăm đồng.
Và đĩa đào mật này, cũng không phải là trái cây trong mùa, cũng không biết vận chuyển từ đâu tới, chắc chắn không rẻ.
Vợ bâc cả Chiến liên tục nói: "Thế thì ngại quá, ngại quá."
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, vợ bác cả Chiến vẫn còn lẩm bẩm: "Không ngờ người trẻ tuổi này lại tốt như vậy, chao ôi, Dung Dung, nếu người yêu của con có một chút chỗ tốt như người trẻ tuổi này thì tốt rồi."
Nhạc Minh Tư nhìn thoáng qua Lâm Khê.
Lâm Khê phồng mặt lên, cô cầm cái nĩa hung tợn xiên một miếng đào mật, cắn mạnh một miếng, nhưng sự cáu kỉnh của cô lại càng nhiều hơn nữa, sau khi cắn một miếng vị ngọt của đào mật tan ra vào miệng, mắt mũi cũng lập tức chua xót không chịu được.
Đào mật rất ngọt, cũng rất thơm.
Từ khi còn nhỏ cô đã rất thích ăn đào, hơn nữa còn rất kén chọn, thích ăn hương thơm ngào ngạt, nhiều nước và ngọt ngào.
Cô không sống ở nhà họ Ngụy và cô cũng không hòa thuận lắm với cha mình.
Nhưng cho dù cha cô có nhiều bạn gái cỡ nào, cũng không tái hôn, chỉ có một mình cô là con, chỉ cần cô có bất cứ yêu cầu gì, thì cô muốn cái gì thì cho cái đó.
Chuyện kết hôn của con cháu nhà họ Ngụy đều không thể tự mình làm chủ.
Nhưng mẹ cô muốn cô cùng họ với bà ấy, người nhà họ Ngụy đều rất truyền thống, tất nhiên là không muốn, nhưng mẹ cô đã nói, là cha cô đã giấu người trong nhà trực tiếp đặt cho cô họ Nhạc. Sau khi người nhà họ Ngụy phát hiện sự thật, một người khôn khéo và biết tính kế hơn người khác, nhưng có thể vì cha cô là người không ra bài theo lẽ thường, chuyện gì cũng có thể làm được, cho nên không ai dám chọc giận ông ấy! Đương nhiên cũng không ai dám tính kế trên người cô.
Cô rất xinh đẹp, cũng không phải là không có người nào có ý tưởng nhúng tay vào hôn nhân của cô, những chuyện này cũng không đến được tai cô, chỉ cần cha cô biết, thì ông ấy có thể trực tiếp trở mặt với mọi người.
Cô không thường xuyên gặp ông ấy, nhưng chỉ cần cách mỗi vài ngày, ông ấy luôn sẽ chọn một ít quả đào ngon nhất để người ta đưa đến cho cô.
Ông ấy chính là như vậy, nếu ông ấy đã muốn dỗ dành ai thì có ai mà ông ấy không dỗ dành được?
Nhưng trong trí nhớ của Lâm Khê, ông ấy cũng không ở cùng cô được bao nhiêu lần.
Nhạc Minh Tư nhẹ nhàng hỏi Lâm Khê, nói: "Tiểu Khê, con biết người trẻ tuổi kia à?"
"Đó là một tên khốn kiếp!"
Trong giọng nói của Lâm Khê gần như mang theo chút tiếng khóc lẩm bẩm.
Giọng nói mơ hồ không rõ ràng, ngay cả Nhạc Minh Tư cũng không nghe rõ ràng.
Nhưng Lương Triệu Thành ở bên cạnh lại nghe không bỏ sót một chữ, nghe vô cùng rõ ràng.
Khuôn mặt toàn là một màu đen.