Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 228




Hôm nay bọn họ hẹn người nhà họ Thái ăn cơm, Lương Triệu Thành không có hứng thú xen vào nên không tới.

Lúc này trên mặt Lâm Khê lộ ra nụ cười, trong lòng lại oán thầm, bà cô lúc còn trẻ cười cũng không khác gì sau này nha.

Mẹ Thái nhìn thấy ánh mắt của Lâm Khê thì dừng lại, ôi chao, dáng vẻ của cô gái này thật xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là xuất thân từ gia đình rất có giáo dưỡng, nếu con trai bà ta cũng tìm được một cô gái như vậy, đương nhiên là bà ta sẽ không phản đối.

Ánh mắt của bà ta lại rơi xuống trên người Chiến Dung Dung, đương nhiên cũng rơi xuống người vợ bác cả Chiến đang tươi cười lấy lòng đứng ở một bên, còn có ông nội Chiến bà nội Chiến đang ngồi ở trước bàn, vẻ mặt hùng hổ điển hình của nông dân giàu kinh nghiệm. Trong lòng bà ta có hơi khó chịu, thầm nghĩ, cho dù là có thân thích có tiền, nhưng bản thân có xuất thân quá kém, càng làm cho bà ta thêm kiên quyết, nếu để bà ta làm thông gia cùng một người nông dân thì bà ta sẽ không thể ngẩng đầu lên nổi trong thân thích!

Một đám người, vẻ mặt của ai cũng khác nhau, nhưng không có ai nói chuyện.

"Dung Dung."

Đương nhiên Thái Hướng Tiền cũng chú ý tới Nhạc Minh Tư và Lâm Khê.

Ánh mắt anh ta chợt sáng lên, sau đó chú ý thấy sự lúng túng của tất cả mội người, vội vàng chào hỏi "Người yêu" Chiến Dung Dung của anh ta, ân cần nói với cô ấy: "Dung Dung, cha mẹ anh đã đến đây, đây chính thím hai trong lời nói của em sao? Em có thể giới thiệu cho bọn anh biết không? "

Chiến Dung Dung sao có thể bỏ lỡ dáng vẻ ngốc nghếch của anh ta khi lần đầu gặp Lâm Khê.

Lần đầu tiên anh ta đến nhà máy của họ cũng nhìn cô ấy với dáng vẻ này!

Trước kia, khi Chiến Dung Dung vừa nghĩ đến dáng vẻ này của anh ta liền cảm thấy anh ta rất ngốc và thành thật, nhớ tới vẫn còn cảm thấy ngọt ngào, nhưng vào lúc này cô ấy lại cảm thấy rất chán ghét, phi!

Trong lòng cô ấy đã có hơi tức giận, quay đầu nói với cha mẹ Thái Hướng Tiền, nói: "Chú Thái, dì Thái, mọi người đã đến, để cháu giới thiệu cho mọi người."

Cô ấy nghênh đón bọn họ, lại không để ý tới Thái Hướng Tiền rõ ràng muốn cô ấy giới thiệu Nhạc Minh Tư và Lâm Khê trước, cô ấy quay đầu giới thiệu hai ông bà lão đang ngồi ở trước bàn với bọn họ trước: "Đây là ông bà nội của cháu."

Lại giới thiệu bác cả Chiến vợ bác cả Chiến: "Đây là cha mẹ của cháu, bọn họ nghe nói trong nhà máy có người muốn nói chuyện với cháu, nhà chúng cháu ở nông thôn, đều rất truyền thống, không được tự mình gặp cha mẹ người yêu, cho nên mới để cho cháu hẹn mọi người ra đây, để cho mọi người được gặp mặt nhau. Có ông bà nội cháu còn có cha mẹ đồng ý, cháu mới có thể đồng ý làm người yêu của anh ấy, nếu ông bà nội cháu còn có cha mẹ không đồng ý, chuyện này chỉ có thể quên đi."

Thái Hướng Tiền:???

Cha Thái mẹ Thái:???

Một nhà ba người đều trợn to mắt, trừng mắt nhìn Chiến Dung Dung bày ra vẻ mặt hùng hổ, lại nhìn ông nội Chiến bà nội Chiến cũng bày ra vẻ mặt hùng hổ, rõ ràng Chiến Dung Dung trẻ tuổi xinh đẹp, còn mặc áo khoác đang thịnh hành trong thành phố hiện nay, nhưng không hiểu sao, bọn họ lại không thể nhìn rõ mặt của cô ấy, bởi vì vẻ mặt đầy nếp nhăn gần như không nhìn ra ngũ quan của ông nội Chiến và bà nội Chiến.

Phát hiện này càng khiến mẹ Thái tức giận hơn.

Bà ta thật sự rất tức giận!

Ý tứ của cô gái này là, bây giờ không phải là bọn họ có đồng ý cho con trai mình cưới cô gái này làm con dâu của bọn họ hay không, mà là những người không biết ở trong gò đất ngóc ngách quê mùa đen thui nào nhảy ra, bọn họ còn không thể phân biệt được người nhà của cô ấy hay là đất ở sườn núi vàng hơn này, để bọn họ đồng ý cho con trai bà ta làm người yêu cô ấy?

Mẹ Thái tức giận đến sắc mặt cũng thay đổi, tay run rẩy hết cả lên, bà ta quay đầu định rống con trai một câu, lại có người ở bên cạnh cười một tiếng.

Lâm Khê nhìn hình ảnh mẹ Thái trước mặt trùng lặp với bà cô Ngụy kiếp trước, thật sự là nhịn không được nên đã bật cười.

Cô không đợi bà cô Ngụy rống lên đã đưa tay kéo Chiến Dung Dung cười hì hì nói: "Chị, em xem hay là quên đi, người này dáng vẻ không đẹp, đầu tròn não cũng tròn, mắt nhỏ đến không nhìn thấy, không thích hợp với chị, người yêu như thế này, sẽ ảnh hưởng đến gen của đứa nhỏ, hay là để sau này em giới thiệu cho chị một người khác đẹp hơn nhé."

Bởi vì những lời nói vừa rồi của Chiến Dung Dung, cô đã ngay lập tức thích cô ấy.

Mẹ Thái bà cô Ngụy:...

Bà ta nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm Khê thoạt nhìn đẹp mắt nhưng cũng tràn đầy ác ý, chỉ cảm thấy lúc trước mắt bà ta bị mù, thế nhưng bà ta lại cho rằng con bé này xuất thân rất có giáo dưỡng? Người có giáo dưỡng làm sao có thể nói ra những lời cay nghiệt khó nghe như vậy?

Người nhà họ Thái đương nhiên vô cùng tức giận.

Ngay cả Thái Hướng Tiền, vốn bởi vì Nhạc Minh Tư và Lâm Khê xuất hiện, còn hơi choáng váng thì lúc này cũng bị chọc trúng chỗ đau, mặt lập tức đỏ lên, vừa xấu hổ vừa tức giận.

Vốn Chiến Dung Dung đã chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch, tinh thần đang căng thẳng, nhưng khi bị Lâm Khê nói như vậy, theo bản năng liếc mắt nhìn Thái Hướng Tiền, mặt đối phương đỏ lên, khuôn mặt tròn kia không phải càng rõ ràng hơn sao?

Chiến Dung Dung nhịn không được lập tức bật cười, trong lòng còn nghĩ, ôi chao, trước kia sao cô ấy lại cảm thấy dáng vẻ của anh ta trông cũng không tệ lắm nhỉ? Sau này thật sự là không có mắt nhìn!

Thái Hướng Tiền: Càng thêm thẹn quá hóa giận!

Mẹ Thái tức giận đến phát run, bà ta kéo con trai mình, hướng về phía anh ta chỉ dâu mắng hòe nói: "Mẹ thấy con bị mù nên mới coi trọng người không ra gì như vậy, trên đường kéo một con mèo con ch.ó còn tốt hơn người như vậy một chút."

Mắng xong lại quay đầu nhìn Chiến Dung Dung, nói: "Cô gái này, tôi thấy là do cô suy nghĩ quá nhiều rồi, Hướng Tiền nhà chúng tôi cũng không có ý định ở cùng với cô, tiêu chuẩn chọn người yêu cho Hướng Tiền của gia đình chúng tôi hơi cao. Phiền con gái của các người có thể rụt rè lại một chút, điều kiện của bản thân không đủ, không nên vọng tưởng quyến rũ đàn ông để trèo cao, đừng tự dát vàng lên mặt mình!"

Nói xong bà ta muốn kéo Thái Hướng Tiền rời đi.

"Đứng lại!"

Lâm Khê lại gọi chặn bọn họ lại, trên mặt không còn cười nữa mà nghiêm mặt, nói: "Các người đứng lại cho tôi, nói rõ ràng rồi muốn đi thì đi!"

Lâm Khê vốn cũng không phải là người sinh ra và lớn lên trong thời đại này, nhưng cô cũng biết, nếu để mặc cho bọn họ lấy những lời này đi rêu rao khắp nơi, danh tiếng của Chiến Dung Dung có thể sẽ bị hủy hoại!

Cô nhìn về phía Thái Hướng Tiền, nghiêm túc nói: "Vừa rồi những lời tôi nói với anh chỉ là nói đùa mà thôi, trước đây tôi thường nói đùa với bạn bè như vậy, xin đừng để ý."

Lúc đầu Thái Hướng Tiền còn rất tức giận, nhưng vừa rồi mẹ anh ta còn nói những lời khó nghe hơn cô vậy mà Lâm Khê lại xuống nước xin lỗi trước như vậy, lại nhìn dáng vẻ Chiến Dung Dung tức giận đến mặt đỏ bừng môi run rẩy, lòng anh ta lập tức mềm nhũn. Dù sao vừa rồi Dung Dung cũng không nói gì, chỉ là nói chuyện người yêu của cô ấy phải được gia đình cô ấy đồng ý, nhưng mẹ anh ta lại nói khó nghe đến mức như vậy.

Anh ta áy náy, muốn nói gì đó, lại bị mẹ anh ta lôi kéo không dám nói.

Sau đó Lâm Khê lại nói: "Nhưng mà có một vài lời vẫn phải nói cho rõ ràng, chị Dung Dung nhà chúng tôi rất tốt, cũng không thể để bị truyền ra bên ngoài là vì ham mê phú quý nên đi dụ dỗ đàn ông để trèo cao! Vì vậy, tôi muốn hỏi anh, lúc đầu anh theo đuổi Chiến Dung Dung, hẹn hò với chị ấy, bày tỏ muốn làm người yêu của chị ấy, phải không?"

Thái Hướng Tiền ngẩng đầu, vừa định lên tiếng đã bị mẹ anh ta kéo lại, anh ta mở to miệng, muốn nói gì đó nhưng nói không nên lời.

Lâm Khê hừ lạnh một tiếng, nói: "Loại chuyện này, chắc hẳn không ít người trong nhà máy các người biết, đồng chí Thái, anh không muốn thừa nhận chuyện này sao, trước kia Chiến Dung Dung đúng thật là đã bị mù."

Khuôn mặt Thái Hướng Tiền đỏ lên thêm một lần nữa, lần này mẹ Thái muốn ngăn cản, cũng không ngăn cản được, nói: "Phải, là tôi bày tỏ với Dung Dung."

Sau đó Lâm Khê nhìn về phía mẹ Thái, nói: "Nhưng bà cô này, lại nói tiêu chuẩn chọn người yêu của con trai bà ta rất cao, là do bà ta cảm thấy Dung Dung nhà chúng tôi ở nông thôn, trèo cao không bằng con trai nhà các người, phải không?"

Mẹ Thái nặng nề "hừ" một tiếng.

Bà ta muốn mắng cô “Ai là bà cô hả!”.

Nhưng bà ta không muốn so đo với con bé c.h.ế.t tiệt này nữa!

Bên kia Lâm Khê đã khoanh tay lại: "Cho nên các người là nhìn thấy chị Dung Dung nhà chúng tôi xinh đẹp nên muốn làm người yêu của chị ấy, biết chị ấy xuất thân từ nông thôn thì chê nghèo yêu giàu, nói cái gì nhặt một con mèo con ch.ó ở ven đường còn tốt hơn bởi vì con mèo con ch.ó sống ở trong thành phố, sẽ càng xứng đôi với con trai các người. Được rồi, vậy các người có thể làm thân với con mèo con chó, chúng tôi cũng không dám trèo cao, các người nên đi nhặt con mèo con ch.ó ở ven đường làm con dâu của các người đi!"

Mẹ Thái:...

Trời ơi, bà ta tức giận đến nỗi bà ta không thể thở nổi, đây, đây là con bé cay nghiệt từ đâu ra?