Đợi Ngô Đại Lịch rời đi, thím Ngô lắc lắc đầu rồi nói với Lâm Khê: “Tiểu Khê, cháu cũng nhìn thấy rồi, thằng cháu trai này nhà thím, nó thật ra thực sự cũng không phải là người có nhiều tâm tư gì, nó muốn xây nhà, trong nhà thiếu tiền cũng là sự thật. Ở dưới quê của thím, lúc cần tiền, lạm dụng một chút tiền của người thân họ hàng cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà có rất nhiều lúc, tiền cho mượn ra ngoài rồi, đòi không về được cũng là chuyện bình thường, cũng giống như cháu nói với Tiểu Dã, bây giờ Tân An của chúng ta phát triển rất nhanh, mấy nghìn đồng đặt trong hộp cất đi, qua mấy năm nữa có thể sẽ trở thành đồng tiền không có giá trị, chúng nó cách mười mấy năm lại trả tiền cho thím, vậy vẫn là ba nghìn của bây giờ sao?”
“Hầy, thím nói với cháu mấy cái này làm gì chứ, thím chỉ muốn nói cho cháu biết, nếu như cháu đến Liễu Châu đó, thím nghe dì Nhạc của cháu nói, ở chỗ đó so với vùng quê này của thím còn nghèo hơn nhiều, có rất nhiều người đều ăn không no cơm. Đến lúc đó, mấy người họ hàng thân thích mà cháu gặp được có thể cũng sẽ y hệt như này, nếu cháu muốn giúp đỡ bọn họ cũng không phải không được, nhưng đừng có nhất thời hồ đồ mà làm ra những chuyện khờ dại, một người vốn dĩ đang yên ổn như thế lại bị cháu lôi ra biến thành một người tham lam, vậy đó đều là lỗi của bản thân cháu, không phải của người khác, có biết không.”
Lâm Khê ôm lấy cánh tay của thím Ngô: “Cháu biết mà, thím Ngô ơi, thím nhìn cháu giống cái ví tiền thế sao? Hầy, thím Ngô ơi, thím đúng là một người thông minh sáng suốt mà.”
Thím Ngô “hừ” một tiếng, khoé miệng lại nhếch cao lên, trước đó bởi vì cháu trai lớn qua đây, trong lòng bà ấy suy cho cùng vẫn là có chút không thoải mái, bây giờ thì lại nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.
Nhạc Minh Tư ở ngay bên cạnh nhìn, bà ấy cũng nở nụ cười tươi, nhưng lại chả nói gì.
Mấy người bọn họ vào buổi tối mùng năm Tết ngồi tàu hoả đi, buổi trưa mùng sáu Tết mới đến.
Thời gian ngồi trên tàu hoả dài đằng đẵng, Lâm Khê hỏi Nhạc Minh Tư một chút về chuyện của cha cô.
Nhạc Minh Tư nói: “Ông ấy là một người rất thú vị, tuy rằng sinh ra ở một vùng xa xôi hẻo lánh, con đi nhìn một cái là biết, gò đất đồi cát mênh m.ô.n.g bát ngát, khắp nơi đều ngập tràn hoang vu. Nhưng ông ấy lại là một con người rất phong phú, nói chuyện rất thú vị, làm việc cũng rất có chủ ý, chính là kiểu những ngày tháng đơn giản bình dị, cùng ông ấy chung sống, cũng rất thú vị.”
Bà ấy nói đến đây đột nhiên dừng lại.
Lâm Khê nhớ đến những tấm ảnh trước đây từng nhìn thấy, chàng trai trẻ đó, trong lòng nhất thời hết lần này đến lần khác tràn ra một nỗi buồn man mác.
Đã từng gặp qua một người tốt như thế, nhưng mà nếu như người đó đi rồi, thực sự không biết là hạnh phúc hay không hạnh phúc, bởi vì đã từng hạnh phúc như vậy, có thể cả quãng đời còn lại cũng sẽ không thể nào hạnh phúc được như thế nữa. Cho dù tâm thái có tốt, giống như Nhạc Minh Tư kia, thì suy cho cùng cũng chỉ có thể giữ lấy một trái tim yên lặng mà sống qua ngày.
Cô lại đột nhiên nhớ đến những lời cô nói với anh vào buổi tối hôm đó.
Cô không biết lúc đó cô tại sao lại nói ra một câu như thế, nhưng bây giờ cô thật sự bắt đầu có chút lo sợ rồi.
Vừa mới nghĩ như vậy, cô vội vàng lắc lắc đầu, sau đó cúi thấp đầu xuống nhìn Lương Triệu Thành, anh đang ngồi trên giường đọc sách, cô cứ nhìn anh, trong lòng dường như mới yên tâm trở lại.
Mà anh dường như vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt của cô, cô nhìn anh, anh lập tức quay đầu lại, hướng lên trên nhìn cô, trong lòng Lâm Khê trong chốc lát an ổn trở lại.
Nhạc Tư Minh ngồi đối diện thấy vậy chỉ cười.
Có những lúc bà ấy cảm thấy Lâm Khê có chút giống với bản thân bà ấy, về phương diện công việc thì chắc giống, nhưng về mặt tình cảm thật ra cũng không có giống chỗ nào.
Chính là đoạn thời gian bà ấy và Chiến Tuyên tình cảm nồng nhiệt nhất, bà ấy cũng không có quyến luyến bịn rịn không dứt ông ấy như vậy, chỉ vui vẻ náo nhiệt sống qua ngày. Nhưng còn Lâm Khê, bản thân cô cũng không biết, cô có bao nhiêu lưu luyến Lương Triệu Thành, không phải sự lưu luyến về mặt cuộc sống, bởi cô rất độc lập, chỉ là cái tính dính người kia của cô cũng có khả năng là do Lương Triệu Thành chiều mà thành ra vậy, dù sao sự chênh lệch khoảng cách tuổi tác của hai người cũng có chút lớn, anh lúc nào cũng cưng chiều cô, nuông chiều cô mà không nhận thức được, dần dà lâu ngày, có lẽ sẽ trở thành bộ dạng như bây giờ.
Nhà họ Chiến sống ở một thôn làng tên Vân Thượng Pha.
Tên gọi cũng rất lãng mạn, đi đến đầu làng, từ phía xa xa nhìn lại, một dãy nhà hầm (1) nằm trên sườn đất ba dan, bởi vì là đón năm mới, trên cửa của mọi nhà mọi hộ đều dán những câu đối Tết, mang theo một loại niềm vui bình dị ở một chốn hoang vu, giống như cảm giác của một bộ phim Tây Bắc cũ.
(1) Nhà hầm: Khu vực cao nguyên Hoàng Thổ ở Tây Bắc, Trung Quốc, người ta đào những cái hang ở vách núi đá để ở
Tuy rằng Nhạc Minh Tư đã vài năm rồi không đến đây, nhưng đối với nơi này vẫn có một loại tự nhiên mà thân thuộc.
Bà ấy dẫn Lâm Khê cùng Lương Triệu Thành đi vào thôn, lúc này đây vẫn là đang ăn mừng năm mới, lúc mọi người đang náo nhiệt ở trong nhà mình, có vài người từ trong thôn đi ngang qua, người trên đường và người ở mỗi hộ gia đình đều tò mò thò đầu ra nhìn thêm mấy lần, có trẻ con còn muốn đi theo bọn cô một đoạn. Thật là, tuy rằng đón năm mới thăm người thân và bạn bè có nhiều, nhưng Lâm Khê và Nhạc Minh Tư lại quá rạng rỡ xinh đẹp rồi, thêm cả Lương Triệu Thành, khí chất cũng khác người.
Hơn nữa trên tay Lâm Khê còn ôm theo một bó hoa lớn, là hoa cúc dại, một năm mới như này, ôm theo một bó hoa cúc dại trắng đi thăm thân thích, mặc kệ người có rạng rỡ như nào thì cũng vẫn rất kỳ lạ.
Nhạc Minh Tư đưa Lâm Khê đi đến trước của nhà họ Chiến, sớm đã có trẻ con của nhà họ Chiến chạy vào nhà gọi người.
Bên trong ông nội Chiến, bà nội Chiến, bác cả Chiến đều bước ra ngoài, chỉ có mỗi vợ bác cả Chiến vốn dĩ đang bận rộn trong bếp núc lại thò đầu ra nhìn, sau đó cũng nhanh chóng lau sạch tay rồi đi ra ngoài nghênh đón bọn họ.
Ông nội Chiến bà nội Chiến tuổi tác đã rất lớn, da dẻ sạm đen, trên mặt những nếp nhăn xuất hiện thành từng cụm, là một hình tượng của một người nông dân già bình thường, vẻ bình dị dày nặng, trên người họ còn mang theo vết hằn đậm sâu của vẻ đẹp lao động, cũng bởi vì là đón năm mới, nên trên mặt họ còn mang theo một sự vui mừng bình dị.
Bọn họ đương nhiên đều nhận ra Nhạc Minh Tư.
Nhưng lại không nhận ra được Lâm Khê và Lương Triệu Thành, nhưng nhìn Lâm Khê trông giống Nhạc Minh Tư như thế, nên họ tưởng rằng cô là cháu gái của Nhạc Minh Tư. Tuy bọn họ chưa từng gặp qua, nhưng bọn họ lại biết, Nhạc Minh Tư có một đứa cháu gái cũng lớn từng này tuổi, Chiến Xảo Dung đi ra theo ở phía sau, cô ấy là cô gái được nhà họ Chiến nhận làm con nuôi trên danh nghĩa của Nhạc Minh Tư và Chiến Tuyên, cô ấy từng gặp Nhạc Dĩ Mạn nhưng cũng nhận nhầm, gọi một tiếng “thím hai”, lại cười thẹn thùng với Lâm Khê, gọi một tiếng “em gái Dĩ Mạn”.
Chỉ là mỗi một người nhìn thấy Lâm Khê, đầu tiên vẫn là vô cùng kinh ngạc vì tướng mạo của cô và Nhạc Minh Tư sao lại giống nhau đến vậy, sau đó mới là bó hoa cúc dại lớn mà cô đang ôm vào trong lòng, nhìn chung vẫn khiến người khác không nhịn được mà nhìn lâu hơn.
Lâm Khê cũng không có giải thích, ai nhìn qua chỗ cô thì cô cũng chỉ cười, một nhóm người bọn họ cứ như vậy được người nhà họ Chiến đón tiếp vào nhà.
Gian nhà chính của nhà hầm không lớn, mấy người bọn họ chui vào trong chen chúc, hiện rõ ra vẻ chật chội.
Đặc biệt là Lương Triệu Thành, thân hình anh to cao, lúc bước vào trong phòng phải cúi đầu mới có thể vào được.
Có điều tuy rằng ánh sáng không thể nào soi sáng hết gian nhà, căn phòng cũng có chút nhỏ, Lâm Khê đi vào vẫn cảm thấy rất thoải mái, thực sự là bên ngoài quá lạnh rồi, gió lạnh thổi “vù vù” vào người, cô đã bọc mình như một con gấu nhưng vẫn cảm thấy lạnh không chịu được.
Đi vào trong phòng, bên trong giường đất được sưởi nóng, trong chốc lát cảm thấy ấm áp lên.
Lương Triệu Thành đưa những đồ dùng đang cầm trên tay cho bà nội Chiến, mọi người đều ngồi xuống, lúc vợ bác cả Chiến mang trà kiều mạch lên thì bà nội Chiến đã cùng Nhạc Minh Tư nói chuyện vui vẻ, nhưng cũng không có nói cái gì, chỉ là nói “thời tiết lạnh như vậy, sao con lại còn qua đây”, giản dị hàn huyên vài câu. Bà nội Chiến nhìn Lâm Khê, hoa trên tay của Lâm Khê đã đưa cho Lương Triệu Thành, lúc này đây cũng đã ngồi xuống rồi.
Bà nội Chiến cười tít mắt nhìn Lâm Khê sau đó lại nói với Nhạc Minh Tư: “Đây là đứa bé gái bên nhà anh cả con đúng không, lớn lên trông thật giống con, quả thực là giống hệt với lần đầu tiên con đến đây.”
Xinh đẹp, sáng sủa, vừa bước vào trong nhà hầm thì cả cái nhà hầm này dường như đều sáng rực lên.
Bà ấy nói tới đây lại nhìn Lương Triệu Thành, anh đang ôm lấy một bó hoa cúc dại lớn như vậy, bác cả Chiến nói với anh một câu gì đó, đại khái là bảo anh đặt bó hoa cúc dại kia xuống, nhưng anh lại rất giản đơn nói một câu không cần, ánh mắt của bà nội Chiến chợt xuất hiện một nét đau thương. Có lẽ nhìn thấy anh thì lại nhớ lại đứa con trai út của mình, nhưng rốt cuộc thì cũng đã là chuyện của nhiều năm trước đây rồi, nét đau thương đó nhanh chóng được thu hồi lại, bà ấy lại tiếp tục cười nói: “Đây là cháu trai của nhà mẹ đẻ con sao? Thật cao lớn phong độ quá.”
Nhạc Minh Tư nhìn Lâm Khê.