Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 211




Lâm Khê lùi lại vài bước.

Cổ áo khoác bị kéo lấy, có đôi chút "chật vật", mấy người Vương Nhiên và Triệu Ức Tuyết nhanh chóng xông tới đỡ lấy Lâm Khê. Cô quay đầu lại nhìn về phía vị cảnh sát đứng tuổi đang đi tới: "Chú cảnh sát à, vừa rồi chú đã nhìn thấy rồi, cháu chỉ là tự vệ mà thôi."

Đương nhiên vị cảnh sát kia có thể quan sát được rõ ràng mọi chuyện.

Nhưng ông ấy vẫn nghiêm túc gật đầu nói: "Bây giờ bọn họ tương đối nguy hiểm, bạn học Lâm Khê vẫn nên tránh xa họ ra."

Đương nhiên Lâm Khê sẽ gật đầu ngay lập tức, cô lui về phía sau.

Vị cảnh sát trẻ tuổi đã khống chế được mẹ Hứa.

Khi nhìn thấy cảnh phục trên người vị cảnh sát, mẹ Hứa cũng lập tức tỉnh táo lại, không còn mất bình tĩnh nữa. Bà ta gắng gượng chống đỡ nhằm giữ lấy một chút thể diện cuối cùng, không những thế đầu óc cũng điên cuồng xoay chuyển nghĩ cách bảo vệ con gái như thế nào.

Bà ta quay đầu nhìn về phía Chu Vân Vân, nhưng Chu Vân Vân đã nhanh chóng dời mắt sang nơi khác, mặc dù có chút run rẩy nhưng lại rất kiên quyết.

Mọi chuyện đã đến mức này, rõ ràng đến mức không thể rõ hơn được nữa.

Cảnh sát đã lấy đi chứng cứ Lâm Khê cung cấp và đưa Hứa Đan đến đồn cảnh sát thẩm vấn, bên phía nhà trường còn có người muốn ngăn cản nhưng vị cảnh sát lớn tuổi đã nói: "Sinh viên này không chỉ bị nghi ngờ bịa đặt dựng chuyện, gửi thư tố cáo đến lãnh đạo nhà trường, giảng viên trường, đồng thời còn là người thuộc diện khả nghi gửi thư cho chồng và nhà chồng Lâm Khê và dùng câu từ cực kỳ kinh khủng, giả mạo kí họa sai sự thật để vu khống danh dự của Lâm Khê, ý đồ lừa gạt và đe dọa bạn học Lâm Khê. Chuyện này không còn dừng lại ở phạm vi nhà trường nữa, cho nên chúng tôi phải đưa cô ấy đi điều tra."

Cuối cùng cảnh sát đã bắt Hứa Đan, ngoài ra còn có mẹ của Hứa Đan, thầy Hầu và thầy Thẩm cũng cùng đi.

Về phần Lâm Khê, bởi vì khi báo án sự việc cô đã khai báo nên tạm thời không cần đi theo.

Lâm Khê cúi chào các lãnh đạo khác của trường và các giảng viên trong khoa rồi xin phép đi về.

Chủ nhiệm khoa động viên cô: "Em hãy yên tâm, chờ đến khi sự việc được điều tra rõ ràng, khi đó nhà trường chắc chắn sẽ cho em một lời giải thích công bằng."

Lâm Khê cúi đầu chào ông ấy thêm lần nữa, nói một tiếng "cảm ơn thầy", sau đó rời khỏi phòng hội nghị cùng với mấy bạn cùng phòng.

Mọi người lặng lẽ trở về ký túc xá.

Bình thường Vương Nhiên và Tôn Minh Minh nói rất nhiều, nhưng lúc này hai ngưỡi cũng giữ im lặng, khi ra khỏi văn phòng khoa, các cô ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Khê, tỏ vẻ sẽ ủng hộ cô.

Chủ yếu là chuyện này thực sự là một cú sốc đối với bọn họ.

Họ không thích Hứa Đan, nhưng cũng không thể tin được cô ta sẽ gây ra loại chuyện như thế.

Còn có Chu Vân Vân đang đi bên cạnh nữa, nếu hôm nay Lâm Khê không nói đến mức này thì thật sự nhà họ Hứa sẽ ép Chu Vân Vân đứng ra chịu tội sao?

Các cô ấy liếc mắt nhìn Chu Vân Vân đang cúi đầu, đôi mắt đã đỏ bùng, trong lòng sinh ra sự thông cảm.

Dù sao việc tranh cãi náo loạn ký túc xá so với chuyện này thì đó thật sự như là một vở kịch nhỏ như hạt bụi.

Và nếu một cái gì đó như thế này xảy ra với chính họ, họ có can đảm để đứng lên để làm vậy không?

Kết cục của bọn họ sẽ như thế nào?

Nghĩ đến đây, trong lòng cực kỳ lạnh lẽo.

Sau khi trở lại ký túc xá, Chu Vân Vân đột nhiên đỏ mắt nói với Lâm Khê nói: "Cảm ơn cậu."

Sau đó ngừng lại vài giây rồi nói: "Tôi không biết cậu ta đã làm những chuyện này nhưng tôi biết một số hành tung của cậu ta mấy ngày nay, ngoài ra còn có một số tác phẩm kí họa của cậu ta nữa. Nếu cần thiết, tôi sẵn sàng cung cấp tất cả những gì tôi biết, hoặc nếu tôi có được thông tin gì đó. Chỉ cần..."

Nói đến đây cô ta cúi đầu xuống, giọng nói cũng nhỏ dần: "Chỉ hy vọng rằng phía cảnh sát giữ bí mật giúp tôi, tôi không muốn gia đình tôi biết chuyện."

Lâm Khê nhìn cô ta một lúc, nói: "Cậu không cần cảm ơn tôi đâu, tôi không làm chuyện này thay cậu mà tôi làm vì lợi ích của riêng tôi. Hơn nữa, cậu cũng đâu phải người đã viết lá thư đó, cần gì phải nói cảm ơn chứ?"

Lời nói và giọng điệu của Lâm Khê vẫn lạnh lùng như cũ nhưng Chu Vân Vân lại không hề có sự uất ức không cam lòng như trước nữa.

Ngược lại, đôi mắt của cô ta chứa đầy sự ấm áp nhiệt thành.

Khi Lâm Khê rời khỏi ký túc xá, cô ta lại đích thân đuổi theo và hỏi cô: "Lâm Khê, tôi chỉ muốn hỏi cậu, cậu có được dũng khí chống lại Hứa Đan là vì gì thế? Có phải vì bối cảnh của cậu mạnh hơn cậu ta, hoàn toàn không hề lo sợ cậu ta trả thù hay là vì cậu nghĩ rằng thành tích của cậu cho phép cậu có đủ tự tin để chống lại cậu ta? Cậu nghĩ rằng lãnh đạo trường học và thầy cô sẽ đứng về phía cậu à?"

Lâm Khê nhìn bộ dáng căng thẳng của cô ta, biết trong lòng cô ta đã kìm nén quá đủ rồi nên mới hỏi vấn đề tận sâu trong đáy lòng mình ra.

Cũng chính là hỏi cho tình cảnh khốn khổ của riêng cô ta.

Cô suy nghĩ một lúc mới nói: "Tôi không biết bối cảnh cậu đang đề cập đến là gì nhưng tôi mới đến thành phố Bắc, những người tôi quen biết trong giới nghệ thuật thành phố Bắc đều là những người mà tôi mới được gặp gỡ trong vòng nửa năm qua. Đối với lãnh đạo và các thầy cô trong trường, lẽ nào hôm nay cậu không thấy sao? Nếu tôi không đủ tự tin, không đủ cứng rắn thì cậu nghĩ họ có đứng về phía tôi không?"

"Cậu hỏi tôi lấy sức mạnh từ đâu à?"

Cô ung dung nói: "Tất nhiên tôi có rất nhiều sức mạnh, chẳng hạn như tôi có tiền, tôi có khả năng kiếm sống, ngay cả khi lãnh đạo trường tức giận đuổi học tôi thì tôi vẫn cảm thấy bản thân sẽ có thể tự vẽ ra những tác phẩm của riêng mình, nhưng những sức mạnh này là do tôi tự tạo ra cho chính mình, hoàn toàn không liên quan đến những người khác."

Chu Vân Vân kinh ngạc nhìn cô.

"Tất nhiên, không có tham vọng cũng tốt..."

Lâm Khê nhún vai, cuối cùng nói: "Nếu cậu muốn dính vào những lợi ích mà quyền thế sau lưng cậu ta mang lại cho cậu, vậy cậu cũng đừng ghét việc cậu ta sử dụng quyền thế để xem nhẹ cậu, chèn ép cậu, đừng cảm thấy oan ức, không muốn phải sống bằng cách nhìn sắc mặt của người khác thì cậu phải biết tự đứng lên. Tương tự, muốn người khác tôn trọng cậu thì trước tiên cậu phải học cách tôn trọng chính mình."

Nói xong cô xoay người rời đi.

Hôm sau Lâm Khê đến trại tạm giam, thuận tiện cũng nhìn thoáng qua Hứa Đan.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà dường như linh hồn trên người cô ta đã bị rút sạch.

Vẻ mặt cô ta tiều tụy c.h.ế.t lặng, ánh mắt trống rỗng, cho đến khi nhìn thấy Lâm Khê mới đột nhiên run rẩy.

Lâm Khê tự nhận mình không phải là người lạnh lùng, tàn nhẫn, lòng dạ độc ác.

Nhưng lòng tốt của cô cũng có điểm giới hạn.

Chuyện của Chu Vân Vân khi khai giảng, lần ấy cô hắt một ly nước chửi bới một trận, cô thực sự đã bỏ chuyện này sang một bên.

Sau đó Hứa Đan khóc lóc kể lể với cha mẹ cô ta, cha mẹ cô ta đến tìm giáo viên và lãnh đạo trường học. Khi ấy cô đã tát Hứa Đan một cái, đánh bay tin đồn và cũng gạt chuyện này đi, không thèm để trong lòng.

Cô không thực sự kiếm chuyện gây sự với bọn họ, miễn là tâm trí của họ ngay thẳng thì đối với bọn họ mà nói, đây chẳng là gì cả.

Giống như những cuộc tranh cãi vặt vãnh giữa bạn bè cùng lớp, chắc chắn sẽ không bao giờ thực sự làm hại người khác.

Mặc dù cuộc tranh giành này lớn hơn.

Nhưng lần này đã chạm vào điểm giới hạn của cô.

Một người phải thiếu tôn trọng cuộc sống của người khác, không đặt sống c.h.ế.t của người khác vào mắt đến mức nào thì mới có thể viết một lá thư xấu xa bẩn thỉu đến mức đó và gửi cho chồng, nhà chồng của đối phương chỉ vì muốn dồn đối phương vào chỗ c.h.ế.t như thế chứ?

Một người như vậy còn có thể cứu chữa được à?

Đó là sự ác độc đã ghim tận sâu vào xương tủy.

"Cậu biết tại sao tôi biết thông tin của cậu, làm sao biết được tướng quân Lương là cha chồng của cậu, làm sao biết được địa chỉ của ông ta không?"

Hứa Đan nhìn Lâm Khê nói.

Lâm Khê lạnh lùng nhìn cô ta, nói: "Điều đó có quan trọng không?"

"Đối với tôi không quan trọng,..."

Hứa Đan nhìn Lâm Khê, cô ta thật sự rất chán ghét dáng vẻ ung dung kiêu ngạo của cô.

Đúng vậy, trước kia người khác luôn nói cô ta thanh cao kiêu căng nhưng lại nói Lâm Khê thân thiện ra sao, dễ gần biết bao, những người đó đều bị mù rồi sao?

Rõ ràng Lâm Khê mới là người kiêu ngạo nhất.

Rõ ràng những cái gọi là thân thiện đó đều là giả vờ.

Cô ta nhìn Lâm Khê, cắn răng, tiếp tục rặn ra từng câu từng chữ: "Nhưng chắc chắn quan trọng đối với cậu. Cậu quay về ký túc xá nhìn lại bàn học của tôi, ở trong cùng ngăn kéo có một tấm băng ghi âm, cậu có thể lấy ra nghe một chút. Không đúng... Tôi cho cậu luôn đấy, dù sao tôi giữ lại cũng vô dụng mà thôi."

"Đó là cuộc đối thoại của tôi với Lương Tuyết Đình. Cậu không biết đâu, thật ra Lương Tuyết Đình và tôi cũng coi như là bạn học, trước kia chúng tôi từng học chung một thầy dạy mỹ thuật. Lâm Khê à, e rằng cậu không biết Lương Tuyết Đình chán ghét cậu đến mức nào đâu. Vì thế không chỉ có một mình tôi ghét cậu, cậu thật sự khiến người ta chán ghét."

Lâm Khê không ngờ cô ta nói như vậy nhưng lại cảm thấy dường như không có gì bất ngờ.

Cô "hừ" nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Đến lúc này rồi mà cậu còn muốn khiến tôi không được thoải mái sao? Có điều chỉ sợ cậu không biết một điều, tôi vốn không thèm để ý đến thái độ của Lương Tuyết Đình đối với tôi. Cậu nghĩ rằng khi tôi nghe được băng ghi âm thì trong lòng sẽ hoảng hốt, hoặc là nếu tôi mang theo băng ghi âm chạy đi tìm Lương Tuyết Đình đối chất, sau đó người nhà họ Lương sẽ càng thêm chán ghét tôi rồi gây ra ảnh hưởng xấu với tôi à? Vậy thì tôi nói cho cậu biết, có lẽ cậu phải thất vọng rồi đấy. Tôi vô cùng đánh giá cao món quà này của cậu, tính ra còn khá hữu ích đối với tôi nữa."

Nó thực sự hữu ích.

Cô nói xong thì đi khỏi đó.

Vốn dĩ đến nhìn cô ta chẳng qua chỉ là việc làm cho phải phép mà thôi.

Cô không cần phải để ý đến Hứa Đan nữa, chỉ cần đốc thúc nhà trường xử lý cô ta là được.

Có điều sau khi trở về ký túc xá, cô thật sự lấy được một băng ghi âm trong ngăn kéo của Hứa Đan, Lâm Khê mở ra nghe thử thì cảm thấy rất thú vị, sau đó cô thu băng lại thêm vài bản nữa nhằm phòng ngừa chuyện xui rủi.

Trước kia luôn nghe Trịnh Thanh Thanh nói Lương Tuyết Đình vì chồng chưa cưới kia của cô ta mà âm thầm giúp đỡ Dung Hoa An, âm thầm giẫm đạp cô.

Nhưng đó cũng chỉ là nghe nói, dù sao vẫn không có bằng chứng.

Bây giờ, bằng chứng đã nằm trong tay.

Cô thực sự không nghĩ rằng bản thân sẽ nhận được thứ như vậy từ chỗ Hứa Đan.

Điều tốt đẹp bất ngờ.