Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 195




Lương Triệu Thành nắm lấy tay cô, cúi đầu xem đường chỉ tay của cô.

Bàn tay cô tinh tế trắng nõn, mềm mại không xương, nhưng đường chỉ tay lại rất rõ ràng, dù là những nếp nhăn cũng như được tô điểm.

Cô cho anh xem, nhưng anh cũng chỉ có thể xem được đường chỉ tay bây giờ của cô mà thôi.

Có lẽ là do Lâm Khê không biết hoặc do không để ý, trước kia cô có nói với anh, lúc cô bị bệnh có mơ hai giấc mơ.

Một giấc mơ về “Lâm Khê”, chỉ có một đoạn ngắn rất hỗn độn, không hoàn chỉnh.

Một giấc mơ khác là “Nhạc Khê” của ba mươi năm sau, hình như đã trải qua một cuộc đời hoàn chỉnh từ lúc sinh ra đến khi mười chín tuổi.

Nhưng giấc mơ có hoàn chỉnh hơn nữa thì sẽ nhớ rõ chỉ tay của người trong mơ sao?

Còn nữa, anh cứ cảm thấy, con người làm sao đột nhiên có thể biến thành một người khác?

Khoảng thời gian cô không ở đây, anh đã bình tĩnh suy nghĩ lại chuyện này, sau đó cảm thấy, có lẽ từ trước đến nay đều cùng một người, chẳng qua là do một đoạn ký ức nào đó của cô đột nhiên thức tỉnh cũng không chừng.

Một ký ức của kiếp khác.

Hơn nữa bởi vì ký ức của kiếp khác kia quá lâu, như trải qua một quãng đời khác, thật sự mà trải qua vài thập niên, còn đoạn ký ức ban đầu thì bị nhạt nhoà, cho nên mơ hồ trở nên vụn vặt và không hoàn chỉnh. Còn về việc tính cách thay đổi, tính cách năm đó của “Lâm Khê” là bởi vì trải nghiệm từ nhỏ của “cô” tạo thành, mà cô trở thành một “Nhạc Khê” khác là bởi vì hoàn cảnh trưởng thành khác nhau, gặp những người khác nhau, cách giáo dục cũng khác nhau, đương nhiên tính cách và cách cư xử hoàn toàn khác nhau.

Mà sau khi cô tỉnh giấc thì hầu như chỉ nhớ rõ một đoạn ký ức, tính cách cũng tự nhiên là tính cách của “Nhạc khê”.

Còn về Hạ Hướng Viễn, chắc hẳn cũng là nguyên nhân như vậy.

Cùng lắm tóm lược lại việc này cũng chỉ để cho bản thân yên lòng, nói ra thì không có bất kì ý nghĩa gì.

Cho nên lúc này anh nhìn tay cô, sau đó phủ lên, bao trọn bàn tay, nói: “Em nên nghĩ, đây vốn dĩ là em là được, đừng suy nghĩ lung tung nhiều, chuyện gì cũng nhìn về phía trước là được.”

Lâm Khê cong môi bật cười.

Ngược lại cô hỏi anh chuyện bên Tân An.

Bình thường công việc của anh bận rộn nên không rõ lắm với chuyện thường ngày ở thôn Lâm Hạ, tuy rằng có một vài chuyện là tin đồn nhưng chuyện của Lâm Khê và Trần Dã có liên quan đến nhau, chuyện anh biết đến nhiều và đúng hơn bên ngoài đồn thổi nhiều, ví dụ như chuyện của Diệp Mỹ Dung và Trần Đông Bình, còn có chuyện của nhà họ Trần.

Diệp Mỹ Dung bám riết nói bà ta có đứa con trai nhà họ Trần tên Trần Phúc đã ba tuổi, năm đó lúc bà ta bị Trần Đông Bình say rượu làm chuyện đồi bại thì bà ta vẫn đang có chồng chưa cưới.

Trần Đông Bình ỷ vào chuyện bà ta có thai nên bắt bà ta chia tay với người chồng chưa cưới kia.

Hiện giờ lại lôi chuyện cũ ra với bà ta, ly hôn mà không muốn chia tài sản?

Bà ta đâu có ngoại tình trong hôn nhân!

Nhưng bây giờ nhà họ Trần không còn lớn mạnh như lúc trước, Diệp Mỹ Dung tham lam, lại thêm đứa con trai không phải của mình, Trần Đông Bình cũng oán hận.

Ông ta nói thẳng, năm đó là Diệp Mỹ Dung dụ dỗ ông ta, sau đó năm lần bảy lượt chạy đến trước mặt vợ ông ta, khiến vợ ông ta tức đến chết, quay ra lại ngược đãi Tiểu Dã, khiến Tiểu Dã không chịu được mà bỏ nhà chạy đến nhà họ Lâm.

Nếu Diệp Mỹ Dung không chịu ký đơn ly hôn, ông ta sẽ trực tiếp kiện bà ta ra tòa, nói bà ta hại c.h.ế.t vợ trước của mình, ngược đãi con trai trưởng của mình, sau khi gả vào nhà họ Trần thì ngấm ngầm chiếm nhà máy nhà họ Trần, mấy năm nay bà ta còn hợp tác với mấy anh em nhà họ Diệp trộm mấy trăm ngàn trong nhà máy.

Trước đó cũng vậy, có cãi cọ, nhưng sau đó cũng có chứng cứ xác thực.

Người của nhà họ Diệp lập tức lo lắng, sau đó vạch mặt một phen, cuối cùng Diệp Mỹ Dung lấy một căn hộ rồi ký tên lên đơn ly hôn.

Sau đó Diệp Mỹ Dung mang Trần Gia Phúc đi, không, hiện tại không phải tên Trần Gia Phúc, mà là Triệu Gia Phúc.

Bởi vì nó không phải con trai Trần Đông Bình, mà là con trai của chồng chưa cưới Triệu Tiến của bà ta.

Mà bây giờ bà ta đổi lại họ cho cậu con trai rành rành như vậy, đổi thành Triệu Gia Phúc là vì hiện tại chồng chưa cưới của bà ta không phải là người thường, mà là ông chủ mở một công ty nhận thầu xây dựng, hiện tại bên dưới cũng có mấy chục người.

Đương nhiên, chồng chưa cưới kia của bà ta đã kết hôn, nhưng điều này cũng không ngăn được việc Diệp Mỹ Dung sửa lại họ cho con trai mình.

Bởi vì tuy rằng chồng chưa cưới của bà ta đã kết hôn, còn có hai đứa nhỏ nhưng cả hai đều là con gái.

Lâm Khê: “Việc này.”

Mới đầu vốn dĩ cô chỉ nghe mấy chuyện bát quái, thuận tiện g.i.ế.c thời gian một chút, ai ngờ lại có thể nghe được những chuyện như vậy.

Câu chuyện vòng vo này!

Cô trợn mắt ngây ngốc một lúc lâu, không hỏi Triệu Tiến với Diệp Mỹ Dung hiện tại rốt cuộc là như nào, chỉ hỏi Lương Triệu Thành: “Quanh co như vậy, sao anh biết rõ vậy?”

Loại chuyện này, còn có những chi tiết như thế, sao anh biết?

Lương Triệu Thành nhíu nhíu mày, hiển nhiên cũng không nghĩ tới điều cô hỏi đầu tiên sẽ là chuyện này.

Anh trầm mặc một lát, nói: “Bảo mẫu nhà họ Trần rất ghét Diệp Mỹ Dung.”

Bảo mẫu nhà họ Trần là mẹ Trần Dã sau khi đến nhà họ Trần thì mướn về để chăm sóc Trần Dã và lo liệu việc nhà, mẹ Trần Dã là người thân thiện, đối với người bảo mẫu này vô cùng tốt. Sau đó mẹ Trần Dã qua đời, Trần Dã đến nhà họ Lâm, bảo mẫu nhà họ Trần lại không đi, vẫn luôn chăm sóc hai ông bà nhà họ Trần và lo liệu việc nhà. Tuy Diệp Mỹ Dung không thích bà ấy nhưng bởi vì chủ yếu là bà ấy chăm sóc hai ông bà nhà họ Trần nên bà ta cũng không tiện làm khó dễ bà ấy, lâu ngày trôi qua chắc có lẽ đã quên luôn chuyện này.

Lâm Khê bừng tỉnh, thảo nào.

Lúc này Lâm Khê mới tiếp tục hỏi anh về chuyện Triệu Tiến với Diệp Mỹ Dung, nói: “Triệu Tiến sẽ không mù quáng như vậy chứ, còn dính dáng với Diệp Mỹ Dung?”

“Chuyện này anh không rõ lắm.”

Lương Triệu Thành cười nói: “Nhưng bảo mẫu nhà họ Trần thì không cùng đến nhà họ Triệu.”

Lâm Khê:

“Có điều nếu em muốn biết thì có thể đi hỏi Tôn Văn Thục, bà ấy và Triệu Tiến là bạn, Triệu Tiến làm xây dựng, không ít dự án trang trí dưới tay ông ta đều giao cho Lý Toàn.”

Lương Triệu Thành nói.

Tôn Văn Thục cùng thuê một toà nhà với Lâm Khê, chồng là Lý Toàn thì làm nghề trang trí.

Thật ra Tôn Văn Thục cũng đủ tiền mua nhà, chỉ là ở nhà họ Lâm quen rồi nên cũng không vội dọn ra ngoài.

Ban đầu Tôn Văn Thục không quen vợ của Triệu Tiến là Bảo Vịnh Mai.

Nhưng hai người đàn ông của hai nhà có tới lui làm ăn, vừa khéo Bảo Vịnh Mai cũng có hai đứa con gái, nhỏ hơn Huệ Huệ và Đồng Đồng vài tuổi. Tôn Văn Thục luôn đối xử với Bảo Vịnh Mai vô cùng tốt, Huệ Huệ và Đồng Đồng cũng thường hay dắt hai đứa bé gái kia đi chơi, mối quan hệ càng ngày càng thân thiết.

Lâm Khê không ngờ còn có mối quan hệ như này.

Lâm Khê và Lương Triệu Thành đi xe lửa về đến nhà, người nhà lẫn thân thích của nhà họ Lâm thấy Lâm Khê trở về thì đều vô cùng vui vẻ.

Không ít mấy bà thím ba gồm bà Ba, thím Từ của nhà bí thư chi bộ, còn có Tôn Văn Thục đều mang chút đồ ăn tới thăm cô. Có bánh bò, bánh đúc đậu đỏ, các loại điểm tâm, Tôn Văn Thục trực tiếp bê tới một mâm sủi cảo chưa nấu, nói: “Các cháu ngồi trên xe lửa lâu như vậy, buổi tối đừng nấu cơm, nấu ít sủi cảo, tối dì sẽ xào vài món cho hai cháu.”

Sủi cảo Tôn Văn Thục làm rất ngon, Lâm Khê vui vẻ nhận lấy: “Vậy tối cháu trò chuyện với dì Tôn.”

Tôn Văn Thục cười đồng ý.

Chỉ là không cần chờ đến buổi tối, chạng vạng Tôn Văn Thục đã qua nhà cô, bưng theo một bát canh sườn củ cải đỏ cực to, còn có mấy món ăn, Huệ Huệ và Đồng Đồng cũng đi theo.

Lâm Khê đã sớm chuẩn bị quà và kẹo cho hai đứa.

Buổi chiều ăn cơm xong, Lâm Khê mang theo bát đũa đã rửa sạch đến nhà Tôn Văn Thục, nhân tiện hỏi chuyện của Diệp Mỹ Dung.

Cô nói: “Nghe anh Lương nói, Diệp Mỹ Dung và Trần Đông Bình ly hôn rồi, đứa con của bà ta thì là của người dì quen biết, tóm lại chuyện này là như thế nào vậy ạ?”

Tôn Văn Thục không ngờ Lâm Khê vừa về tới là hỏi mình về chuyện này.

Có điều nghĩ lại quan hệ của Diệp Mỹ Dung cùng Lâm Khê và Tiểu Dã cũng không phải là chuyện bất ngờ.

Bà ấy biết chuyện này vô cùng rõ.