Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 185




Sau khi mẹ Hứa nghe cha Hứa nói sẽ tìm ông Thẩm và Phó Vân Lương đến nhà nói chuyện, bà ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu không thì mời thêm thầy Hầu giáo viên chủ nhiệm lớp của Đan Đan đến đây đi, có chuyện gì thì hỏi cho rõ ràng cũng tốt."

Cha Hứa gật đầu đồng ý.

Nhà họ Hứa mời ông Thẩm, Phó Vân Lương và chủ nhiệm lớp là thầy Hầu cuối tuần cùng nhau đến nhà họ Hứa ăn cơm.

Phó Vân Lương đối với những bữa cơm này không có hứng thú, cũng không quen thuộc lắm.

Hơn nữa, anh ấy có lẽ cũng đã đoán được bọn họ tìm anh ấy là để làm gì, ngoại trừ con gái Hứa Đan của bọn họ ra thì còn có thể có chuyện gì?

Anh ấy không muốn vì một chuyện như vậy mà phải buồn rầu.

Nhưng ông Thẩm cứ khuyên trái khuyên phải, nói: "Không nể mặt tăng thì cũng nên nể mặt phật, cho dù như thế nào, thầy của tôi cũng là bạn của thầy cậu, tôi cũng là bạn của cậu, cậu coi như là nể mặt thầy của tôi và tôi mà cho tôi chút mặt mũi đi, được không?"

Lại nói: "Hình như là vì một số chuyện ở trong ký túc xá, nghe nói là vì Đan Đan xảy ra một số mẫu thuẫn với bạn cùng phòng ở trong ký túc xá, không chỉ mời cậu mà còn mời chủ nhiệm lớp của Đan Đan là thầy Hầu. Đến lúc đó cậu chỉ cần nghe một chút là được rồi, có lão Hầu ở đó, còn là học sinh lớp họ, nhất định là muốn để cậu ấy ra mặt nói chuyện, mời cậu đến nói không chừng là vì có quan hệ với Vương Nhiên thì sao, tôi nhớ rõ em họ Vương Nhiên của cậu cũng ở trong ký túc xá đó mà?"

Phó Vân Lương hơi nhíu mày, lúc này mới đồng ý.

Nhưng sau khi Phó Vân Lương nghe xong những lời này thì vào tối thứ sáu, lúc Vương Nhiên đến nhà bọn họ ăn cơm, anh ấy đã tiện thể hỏi Vương Nhiên: "Cha Hứa Đan mời thầy Thẩm trong học viện và giáo viên chủ nhiệm của em cùng đến nhà bọn họ ăn cơm, nói là vì Hứa Đan có một số mẫu thuẫn với bạn cùng phòng ở trong ký túc xá, đó là ký túc xá em đang ở, em có biết là có chuyện gì xảy ra không? Hứa Đan có mâu thuẫn gì với em không?"

Vương Nhiên ngây người ra.

Ánh mắt cô ấy hơi chuyển động, thầm nghĩ, ngày đó mẹ Hứa Đan mời các cô ăn cơm quả nhiên là Hồng Môn Yến, kết quả bị Tiểu Khê từ chối, bọn họ trực tiếp đi tìm chủ nhiệm lớp cùng anh họ cô ấy và giáo viên khác trong học viện? Còn nói là vì Hứa Đan có mâu thuẫn với bạn cùng phòng ở ký túc xá?

"Em có thể có mâu thuẫn gì với cậu ta chứ?"

Vương Nhiên nói đùa: "Em là người có tính tình tốt như thế nào, anh cũng không phải là không biết. "

Phó Vân Lương nhíu mày nói: "Em đừng có nói giỡn với anh, anh đang nghiêm túc hỏi em, nếu chuyện này không có liên quan đến em, bọn họ mời anh làm gì?"

"Gọi cho anh, đương nhiên là có liên quan đến anh."

Vương Nhiên cười nói: "Tuy rằng chuyện này có liên quan đến anh nhưng chắc chắn không có liên quan gì đến em."

Phó Vân Lương: "..."

Mẹ Phó đang ở một bên bưng mâm thức ăn lên nghe được lời này của cô ấy thì cười nói: "Có chuyện gì thì cháu cứ nói đi, xem anh cháu gấp đến độ nào rồi, cái con bé này. "

Vương Nhiên cười nói: "Nếu như em đoán không nhầm thì là về chuyện triển lãm tranh đó."

Cô vừa nói xong kể lại chuyện Hứa Đan đến tìm Lâm Khê nói muốn đến hỗ trợ buổi triển lãm, nên Lâm Khê đã giao việc thu thập các tác phẩm của sinh viên ở một khoa khác giao cho cô ta, nhưng ước chừng là chuyện này quá vặt vãnh, cô ta vốn không am hiểu cũng không thích nên vẻ mặt càng ngày càng xấu, đa số những việc này đều do Chu Vân Vân làm.

"Có thể là cậu ta nghĩ rằng là do Lâm Khê muốn nhắm vào cậu ta nên mới coi cậu ta như một cu li để sử dụng."

Vương Nhiên khoanh tay nói: "Nhưng những việc chúng em hỗ trợ cũng là những việc như vậy mà? Em và Minh Minh đều chuyên phụ trách mấy khoa khác, so với cậu ta thì chúng em còn làm nhiều hơn mà cũng không cảm thấy gì. Có lẽ bất đồng ở chỗ, quan hệ của Lâm Khê với chúng em khá tốt, cũng khá tin tưởng chúng em, rất nhiều lúc tìm ban chấp hành và anh nói chuyện đều dẫn theo chúng em. Có thể là cậu ta cảm thấy ấm ức, nhưng đây vốn không phải là lí do để cậu ta làm như vậy! Hơn nữa, Lâm Khê hướng dẫn cậu ta tốn bao nhiêu công sức, cũng không có chút xíu có lệ nào, nếu như cậu ta đặt tâm tư vào làm thì đã có thể tự hoàn thành mọi việc rồi."

"Chỉ vì chút chuyện nhỏ này?"

Biểu cảm trên mặt Phó Vân Lương nhất thời khó có thể diễn tả.

Không thích làm thì đừng làm, tự mình muốn đến hỗ trợ, nhận công việc rồi giao cho người khác làm không nói, còn náo loạn đến mức phụ huynh mời giáo viên khoa, khiến người ta câm nín quá rồi đấy.

Vương Nhiên cười nói tiếp: "Cũng có thể không hoàn toàn là vì chuyện đó."

Phó Vân Lương: "?"

Nói mà không nói hết câu, không sợ bản thân bị nghẹn c.h.ế.t à.

Vương Nhiên mặc kệ khuôn mặt suy sụp của anh họ cô ấy, tiếp tục nói: "Thật ra lúc khai giảng còn xảy ra một chuyện nữa."

Cô ấy nói xong lại kể lại chuyện xảy ra trong ngày báo dang khai giảng hôm đó. Kể lại hết một lần cho anh ấy nghe những lời mà Chu Vân Vân và Hứa Đan đã nói về Lâm Khê ở trong ký túc xá: "Kết quả thật trùng hợp làm sao, Lâm Khê bỏ sót một ít đồ ở ký túc xá nên đã trở về lấy, em và cậu ấy đã nghe hết những lời hai người họ nói không sót một chữ."

Cô ấy nói xong thì buông tay, sau đó nói tiếp: "Cũng bởi vì chuyện này nên Lâm Khê luôn đối với Chu Vân Vân rất lạnh nhạt, còn đối với Hứa Đan cũng không lạnh không nóng, nhưng tuyệt đối không có xa lánh hay nhằm vào bọn họ, thái độ công tư phân minh. Nhưng bọn họ lại lén lút chửi bới người khác ở sau lưng, còn trông cậy vào người ta sẽ bỏ qua hiềm khích trước kia để làm chị em tốt với bọn họ sao?"

"Vậy cũng quá độc ác rồi."

Sau khi mẹ Phó nấu ăn xong cũng đứng ở một bên thì nghe thấy lời nói của cháu gái bà ấy.

Lâm Khê và Vương Nhiên là bạn tốt của nhau, bà ấy cũng thường nghe Vương Nhiên nhắc tới, tuy rằng bà ấy chưa từng gặp cô, chỉ biết sơ sơ cô là một cô gái như thế nào, lúc này nghe thấy chỉ mới ngày đầu tiên báo danh mà Chu Vân Vân và Hứa Đan lại có thể chửi bới người ta ở sau lưng như vậy thì vô cùng căm ghét.

Bà ấy đã lớn tuổi, tự nhiên biết nếu những lời đó thực sự bị truyền ra bên ngoài, nếu Lâm Khê là một cô gái bình thường, gia đình không giàu có như vậy, thành tích cũng không tốt đến mức đó thì những tin đồn này sẽ gây ra những cú sốc rất lớn đối với cô.

Bà ấy nói: "Mẹ thấy hai cô gái này nhất định là có ý định đen tối! Phụ huynh của hai người họ còn không biết xấu hổ mà đi tìm giáo viên và lãnh đạo trong học viện? Ức h.i.ế.p không được người ta thì bắt đầu ấm ức!?"

Vương Nhiên nở nụ cười.

Cô ấy ôm cánh tay cô của cô ấy, nói: "Cháu cũng cảm thấy như vậy, hèn chi mọi người hay nói cháu gái giống cô, cháu nghĩ giống y như cô vậy."

Mẹ Phó đưa tay gõ vào đầu cô ấy, ngoài miệng thì nói: "Chỉ biết dẻo miệng."

Tuy ngoài miệng bà ấy nói như vậy, nhưng khuôn mặt bà ấy hiện rõ sự vui vẻ và rất hạnh phúc.

Bên này Vương Nhiên và mẹ Phó đang vui vẻ thì bên Phó Vân Lương nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày.

Ngày hôm sau đến nhà họ Hứa.

Bảo mẫu nhà họ Hứa mang trà ra, cha Hứa cũng nghiêm túc, chào hỏi đơn giản một phen rồi trực tiếp nói ra ý đồ mời bọn họ tới đây: "Chuyện này cũng thật ngại quá, chỉ vì một chút mâu thuẫn của mấy đứa nhỏ mà phải mời các thầy qua đây. Thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, Đan Đan nhà chúng tôi khi nghe tôi nói sẽ mời các thầy tới đây còn ngăn cản không cho tôi mời, nhưng tôi nghĩ chuyện nhỏ tuy là nhỏ nhưng cũng nên giải quyết một chút miễn cho về sau càng ồn ào lớn chuyện."

Bởi vì Phó Vân Lương đã sớm biết chuyện nên sắc mặt không hề thay đổi.

Đây là lần đầu tiên thầy Hầu nghe được chuyện này nên có chút giật mình, nhìn cha Hứa chờ ông ta nói tiếp.

Cha Hứa nói: "Chuyện là như vậy, vào lúc khai giảng, Chu Vân Vân nhìn thấy bạn học Lâm Khê và chồng của cô ấy, bởi vì lúc đó bạn học Lâm Khê ăn mặc khá nổi bật, còn mang đồ trang sức quý giá không thường thấy ở học sinh bình thường. Hơn nữa bạn học Lâm Khê vừa mới năm nhất đã kết hôn, nhìn tuổi của chồng cô ấy thì còn lớn hơn cô ấy rất nhiều, cho nên sau khi bạn học Lâm Khê rời đi, mới lẩm bẩm với Đan Đan vài câu. Đại khái là phong cách xã hội bên đặc khu không tốt, nhà cô ấy đi khắp nơi tìm người đàn ông có tiền nhưng không khéo là lúc đó bạn học Lâm Khê quay lại, đã bị cô ấy nghe thấy."

Thầy Hầu: "..."

Ông ấy cũng chợt nhớ lại vào ngày khai giảng, sau buổi họp lớp Chu Vân Vân đã ở lại chờ Lâm Khê, sau đó Lâm Khê nói hai người xảy ra mâu thuẫn, chắc là Chu Vân Vân chờ cô để giải thích chuyện này.

Thì ra mâu thuẫn là chuyện này.

Chuyện này cũng thật là...

Bởi vì Phó Vân Lương đã nghe Vương Nhiên kể lại câu chuyện một cách đầy đủ từ trước nên khi nghe xong cha Hứa nói ra mấy câu qua loa thì lạnh mặt không nói lời nào.

Anh ấy muốn nghe xem cha Hứa còn có thể nói ra những lời gì nữa.