Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 184




Bà ta càng không nghĩ đến, đứa con gái ưu tú của bà ta, trước đây ở trong trường học cũng tốt, ở chỗ giáo viên mỹ thuật bên kia cũng ổn, luôn được người khác đánh giá cao, bây giờ vào đại học rồi, ấy vậy mà lại bị người khác liên kết bài trừ chĩa mũi nhọn vào.

Lúc này đây mẹ Hứa cũng không còn kêu Hứa Đan nhẫn nhịn, làm bạn tốt với Lâm Khê nữa.

Bà ta một mặt thì căm ghét Chu Vân Vân nghĩ gì nói đó, mở miệng là hai con gái của bà ta, một mặt lại hận Lâm Khê thực sự đã quá đáng khó ưa.

Bà ta giữ lấy tay con gái, nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn kêu cô ta kìm nén xúc động, không được hành động thiếu suy nghĩ, cũng không được trực tiếp trở mặt với Lâm Khê, chuyện này bà ta sẽ tự biết cách giải quyết.

Bà ta lại tiếp tục nói: “Chuyện về triển lãm tranh, nếu nó đã có ý muốn đè ép con, con cũng không cần phải trở mặt với nó, nhưng những chuyện vụn vặt kia con không cần phải lãng phí thời gian đi làm nữa. Nếu như Chu Vân Vân đã thích, vậy thì cứ để nó làm là được.”

“Thay vì lãng phí thời gian cho triển lãm tranh đó thì hãy dành nhiều thời gian hơn cho các tiết học cơ bản và chuyên ngành, vào kỳ thi cuối kỳ hãy vượt qua con bé đó. Đan Đan, con vẫn luôn rất ưu tú, con cần phải tin tưởng, có chúng ta, có ông nội con ở đây, một đứa vùng ngoài như nó, muốn đè ép con hay là làm hại con, vậy thì tuyệt đối không có khả năng!”

Nói đến cuối cùng, trong ánh mắt bà ta đã xuất hiện vẻ nghiêm nghị.

Hứa Đan nghe mẹ cô ta nói những lời này, nét mặt trong chốc lát bừng đỏ, cắn môi nhìn mẹ cô ta chằm chằm một hồi nhưng lại không hề cất tiếng.

Mẹ Hứa nhăn mày, mở miệng vừa định nói gì đó, nhưng đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cổ họng bà ta trong chốc lát nghẹn lại như là bị ma quỷ bóp chặt lấy cổ vậy.

Bởi vì, bà ta đột nhiên lại nhớ ra, Chu Vân Vân đã từng nói qua, Lâm Khê là thủ khoa khoa xã hội thành phố Tân An, nền tảng cực kỳ vững chắc, tác phẩm cũng tràn đầy sinh động hiểu biết. Không chỉ có Phó Vân Lương tán thưởng cô, mà đến cả thầy Tề cũng cực kỳ xem trọng cô.

Trong giây lát ấy, trên mặt bà ta cũng chợt xuất hiện ra những biểu cảm vặn vẹo.

Trong lòng bức bối cùng cực.

Buổi tối mẹ Hứa nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nói chuyện này ra cho chồng mình nghe, bà ta nói: “Đan Đan từ nhỏ đơn thuần, làm gì có nhiều tâm tư bẩn thỉu như đứa học sinh từ vùng khác đến này? Bây giờ lại có thể ở dưới mắt chúng ta bị người ta chĩa vào mà bài trừ, con bé từ nhỏ đến lớn đã có lúc nào phải chịu loại ức h.i.ế.p như vậy chứ?!”

Cứ nói bà ta hung hãn đập mạnh vào mặt bàn, thực sự là tức đến không chịu nổi.

Cha Hứa nghe xong thì cau mày lại, tỉ mỉ hỏi bà ta, ông ta cũng cảm thấy cực kì không hài lòng, nhưng mà vẫn nói: “Oan gia nên giải không nên kết, càng huống hồ nghe bà nói như vậy, con bé này tuy rằng tâm tính không ra làm sao, nhưng học tập và năng lực lại cực kỳ mạnh. Dù sao thì cũng phải làm bạn học bốn năm trời, thậm chí là cùng sống trong một phòng ký túc xá bốn năm, náo loạn đến khó nhìn đối với Đan Đan cũng không tốt.”

“Theo tôi thấy, nó đối xử với Đan Đan như vậy, sợ là đối với bối cảnh gia đình chúng ta không có chút hiểu biết nào, hay là kêu Đan Đan mời nó và những bạn cùng phòng ký túc xá khác cùng nhau qua nhà chúng ta ăn một bữa cơm, xem có thể hoà giải được hay không, chúng ta cũng xem xem con bé này rốt cuộc là nhân vật gì.”

Là nhân vật gì, một đứa từ vùng khác đến, vậy mà có thể liên kết các bạn cùng phòng ký túc xá khác cùng nhau bài trừ chĩa mũi nhọn vào con gái của bà ta.

Mẹ Hứa gật đầu nói: “Vâng, có điều tôi vẫn phải gọi điện thoại hỏi Chu Vân Vân, con bé đó là một người có tâm tư sâu, đến lúc này chắc hẳn đối với bối cảnh của nhà người ta chắc cũng đã rất rõ ràng rồi.”

Ngay buổi tối đó mẹ Hứa gọi một cuộc điện thoại cho Chu Vân Vân.

Chu Vân Vân thì biết cái gì chứ?

Cô ta là có ý muốn biết nhiều thông tin hơn về Lâm Khê, nhưng những thứ cô ta biết được đều là những thứ Lâm Khê nguyện ý tiết lộ ra bên ngoài.

Người dân địa phương Tân An di dời, cũng chính là nhà giàu mới nổi dựa vào thổ địa trước đây trong thôn khai phá mà đột nhiên phát tài.

Đã kết hôn, nhưng đối với thông tin của người đàn ông kìa thì hoàn toàn không có chút hiểu biết gì, người đó tuy rằng nhìn trông rất khí thế, nhưng nghe nói trước đây từng là khách thuê nhà của Lâm Khê, vậy thì chắc hẳn cũng chỉ là một người bình thường, sẽ không có chút bối cảnh lớn gì.

Còn có trong nhà có tiền, qua đây đi học thì mua luôn căn nhà phía đối diện trường, đến cả em trai và bảo mẫu cũng cùng cô qua đây.

Trong nhà đã không còn người lớn nào.

Mẹ Hứa nghe xong trong lòng cũng thư thái hơn.

Có điều là người nhà giàu mới nổi, có chút tiền đã không biết trời cao đất dày, cũng không có biết chuyện bên trong nên mới dám tuỳ tiện thành như vậy!

Mẹ Hứa dường như không muốn để cho con gái bà ta tự mình mời con nhóc này với đám người hùa theo Lâm Khê bài trừ con gái bà ta đến nhà ăn cơm.

Nhưng rốt cuộc cũng nhịn được.

Ngày hôm sau bà ta lại khuyên nhủ Hứa Đan một trận, cuối cùng nghĩ một lúc, buổi tối ngày thứ hai vẫn đích thân đến ký túc xá bọn họ một chuyến, mời Lâm Khê và những người cùng phòng ký túc xá khác thứ bảy cùng nhau đến nhà bà ta ăn cơm.

Thời điểm vừa mới ăn xong cơm tối, người trong ký túc xá đều có mặt.

Hứa Đan giới thiệu mẹ cô ta cho mọi người.

Mọi người đều rất có lễ phép gọi một tiếng “dì”.

Mẹ Hứa thầm lặng đánh giá Lâm Khê một trận, sửng sốt vì vẻ đẹp đến mức dư thừa của Lâm Khê, bà ta cũng có chút trầm ngâm mà nhìn. Xinh đẹp đến như vậy, trong nhà còn là hộ nhà giàu mới nổi, thành tích còn là hàng đầu, lại không có phụ huynh quản giáo, thảo nào hành sự không có chừng mực, tuỳ tiện thành ra như vậy.

Bà ta đánh giá xong thì lại cười nói với Lâm Khê và bọn Vương Nhiên: “Nhiên Nhiên và Vân Vân, lúc trước dì cũng đã từng gặp rồi, là lần trước lúc nhập học. Ức Tuyết và Minh Minh dì cũng gặp qua rồi, chỉ có Lâm Khê vẫn là lần đầu dì gặp cháu. Dì nghe Đan Đan nhà dì nói, hai tháng này bọn con đang cùng nhau bận việc của triển lãm tranh, con có dạy cho Đan Đan nhà dì không ít điều. Còn có Đan Đan đã từng cầm tập hoạ của con về nhà, ông nội nó nhìn rồi cũng cảm thấy không tồi, kêu dì mời mấy đứa bọn con thứ bảy này cùng nhau đến nhà dì ngồi chơi. Dì thấy thứ bảy tuần này vừa hay có thời gian, mọi người cùng nhau qua nhà dì ăn bữa cơm nhé, thế nào?”

Trong chốc lát mọi người có chút do dự.

Hai ngày trước bọn họ còn ở trong nhà Lâm Khê còn nói bóng nói gió Hứa Đan, hơn nữa cuối tuần Hứa Đan trở về nhà rõ ràng cảm xúc không đúng, lúc này đây mẹ cô ta chạy đến đây mời bọn họ đến nhà bà ta ăn cơm?

Tuy là lúc mẹ Hứa ngỏ lời mời cười mỉm dịu dàng, nhưng nhìn thế nào thì cũng có chút hoảng loạn?

Lâm Khê thì lại không có chút do dự gì.

Cô cười nhìn về hướng mẹ Hứa, tự nhiên hào phóng mà nói: “Mẹ của Hứa Đan, cảm ơn lời mời của dì, có điều rất đáng tiếc, thứ bảy tuần này chồng cháu và mấy người khác vừa đúng lúc đến thành phố Bắc, chúng cháu còn có lịch trình khác, lần này e là không thể đến nhà dì rồi, rất xin lỗi.”

Mẹ Hứa có nghĩ như thế nào thì cũng không nghĩ đến việc cô trực tiếp từ chối bà ta như vậy.

Nét cười trên mặt bỗng chốc cứng đờ, trong giây lát suýt chút nữa không treo nụ cười lên được nữa.

Trên mặt Hứa Đan cũng đột nhiên đỏ bừng.

Mẹ Hứa cứng ngắc nở nụ cười, nhìn Lâm Khê một lúc lâu mới nói: “Là như vậy à, vậy thật đáng tiếc rồi, có điều không sao, vậy thì lần sau có cơ hội cháu lại qua nhé.”

Nói xong bà ta nhìn về hướng Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh: “Vậy còn các cháu thì sao, có thời gian rảnh không?”

Những người khác đã lúng túng không thể giải thích được, làm gì muốn đi chứ?

Vương Nhiên thì lại càng không muốn.

Cô ấy vội vàng nói: “Dì ơi, thứ bảy này nhà cháu có một buổi tụ họp, tạm thời không thể vì một tiểu bối cỏn con như cháu mà thay đổi. Lâm Khê cũng không có thời gian, chúng cháu vẫn nên để lần sau lại đến làm phiền dì đi vậy.”

Cô ấy thuận tiện còn giúp Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh từ chối.

Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh ở bên cạnh vội vàng gật đầu lia lịa.

Mẹ Hứa không biết nên làm sao phải rời khỏi toà ký túc xá này.

Vừa trở về đến nhà đã đập mạnh ghế sô pha để trút giận, cha Hứa thấy được liền vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra, mẹ Hứa chỉ trích Lâm Khê không biết đối nhân xử thế, kể lại chuyện Lâm Khê từ chối lời mời đến nhà bọn họ ăn cơm, cha Hứa cau mày nói: “Bỏ đi, đổi ngày tôi gọi điện cho ông Thẩm và Phó Vân Lương, kêu bọn họ cùng nhau tới nhà ăn một bữa, nói một chút về chuyện này, mặc kệ ra làm sao, cũng không được khiến cho chúng nó một mực liên kết bắt nạt Đan Đan.”

Ông Thẩm cũng là một giáo viên trong học viện mỹ thuật, còn là học trò của ông cụ Hứa cha ông ta, quan hệ rất thân thiết.

Cha Hứa không quen thuộc với Phó Vân Lương, chỉ là trước đây trong một số hội nghị đã từng gặp qua mấy lần, bởi vì nguyên do của Hứa Đan, đặc biệt tiếp cận bắt chuyện, cũng coi như là quen biết.

Tìm ông Thẩm cũng là làm người trung gian để cho thuận tiện nói chuyện.