Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 174




Phó Vân Lương là học trò cưng của ông Tề, Hứa Đan vẫn luôn cố gắng làm thân với Phó Vân Lương.

Chu Vân Vân biết Phó Vân Lương tính mở một cuộc triển lãm tranh về chủ đề cải cách, Hứa Đan vẫn luôn muốn tham dự, làm trợ lý của Phó Vân Lương, nhưng Phó Vân Lương lại cự tuyệt, nói cô ta trước tiên nên chú tâm vào học hành, chờ cơ sở vững chắc rồi hẵng nói.

Nhưng Phó Vân Lương lại mời Lâm Khê.

Đây là có ý gì?

Những chuyện đó Vương Nhiên không biết.

Lâm Khê đương nhiên nhìn thấy sự khác thường của Chu Vân Vân và Hứa Đan sau khi Vương Nhiên nói xong.

Cô không để ý, chỉ cùng Lương Triệu Thành thu dọn xong giường, trên bàn cũng đơn giản sửa sang lại một chút, sau đó nói với Vương Nhiên: “Tớ đi ra ngoài trước, đêm nay tớ không về ký túc xá, sáng mai gặp lại.”

Vương Nhiên cười nói: “Tớ cũng muốn về nhà, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài đi.”

Sau đó cô ấy chào tạm biệt với Chu Vân Vân và Hứa Đan rồi cùng với bọn Lâm Khê đi ra ngoài.

Sau khi bọn họ đi ra ngoài, trong phòng lập tức yên tĩnh.

Chu Vân Vân nhìn cánh cửa đã đóng lại, rồi lại nhìn Hứa Đan đang im lặng không lên tiếng, lẩm bẩm: “Trông cô ta xinh đẹp thật, cậu nhìn thấy vòng tay trên tay cô ta không? Là ngọc thủy đầu(*) đấy, tớ từng thấy nó ở Lão Tường Trai, chắc chắn giá cả không rẻ, còn có cái khuyên tai kia nữa, ngày đầu tiên đi học, cô ta lại mang theo nhiều trang sức như vậy.”

(*)ngọc thủy đầu - 水头: hay còn gọi là cẩm thạch Jadeite. Cẩm thạch Jadeite, là một khoáng chất pyroxen giàu natri, thường bị nhầm lẫn với Ngọc bích Nephrite. Cẩm thạch có rất nhiều màu sắc từ xanh lục, đỏ, đen, cam hoặc tím nhưng loại đá có giá trị nhất là Cẩm thạch xanh lục bảo cao cấp (được gọi là Cẩm thạch hoàng gia). Loại đá này cực kỳ được coi trọng tại Châu Á và mang nhiều biểu tượng tâm linh quan trọng.

“Hứa Đan à, cậu nói cô ta có phải cố ý bấu víu trợ giảng Phó hay không? Bằng không chỉ tham gia một cuộc thi, thế nào mà lại bấu víu được trợ giảng Phó chứ. Còn ra tập tranh gì đó, chắc chắn là gửi riêng cho trợ giảng Phó, bằng không sao trên tay Vương Nhiên lại có được?”

“Còn có cậu nhìn cô ta xem, bộ dáng trông có vẻ còn chẳng muốn nói chuyện với chúng ta, thế nhưng vừa nghe Vương Nhiên nói là em họ của trợ giảng Phó, lại lập tức nhiệt tình hẳn, rõ ràng chính là cái loại có tâm tư sâu.”

Hứa Đan mím chặt môi, vẫn không lên tiếng, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Chu Vân Vân lại nói tiếp: “Lại còn kết hôn, tuổi nhỏ như vậy mà đã kết hôn, tớ thấy người đàn ông kia trông có vẻ khá lớn tuổi, cậu nói xem, có phải anh ta kết hôn lần hai không? Trước đó tớ thấy phía sau bọn họ còn có một đứa bé đi theo nữa, không phải là con riêng của chồng cô ta chứ?”

“Nghe nói Tân An có nhiều nhà giàu mới nổi, có tiền còn thích tìm vợ hai, làm ô nhiễm bầu không khí của xã hội. Cậu xem cô ta đi, tuổi còn nhỏ đã có nhiều trang sức mang như vậy, vừa thấy chính là cái đồ tham hư vinh yêu tiền như mạng, chắc chắn không phải là cái gì đứng đắn. Nói không chừng còn là cô ta dụ dỗ người đàn ông kia ly hôn, rồi mới cưới cô ta. Nói là kết hôn, ai biết có đăng ký kết hôn hay không.”

“Hơn nữa còn học lại một năm mới thi đậu Học viện Mỹ thuật, nếu thực sự có năng lực, ở cuộc thi chuyên nghiệp có thể làm trợ giảng Phó nhìn với con mắt khác, còn cần phải học lại một năm sao? Nói không chừng là trước kia rất nghèo, ỷ vào tuổi trẻ xinh đẹp rồi tìm một người đàn ông già có tiền, lúc này mới bỏ tiền để huấn luyện, thi đậu Học viện Mỹ thuật của chúng ta…”

Chu Vân Vân còn đang nói, ngay lúc này, cửa ký túc xá lại bị mở ra.

Chu Vân Vân bị dọa nhảy dựng, giọng nói đột nhiên im bặt, sau đó hai người đều quay đầu nhìn về phía cửa, nhìn thấy Vương Nhiên đang giận đùng đùng đứng ở cửa với Lâm Khê có khuôn mặt vô cảm.

Chu Vân Vân đỏ mặt lên, há to miệng, muốn nói nhưng yết hầu lại như bị cái gì đó bóp chặt, không nói ra tiếng.

Rõ ràng, rõ ràng không phải là đi rồi sao? Sao lại về rồi?

Vương Nhiên tức giận đến phát run, xoay người đóng cửa lại vang lên tiếng rầm, nói với Chu Vân Vân nói: “Cậu bị điên à? Hôm nay mới gặp mặt lần đầu tiên mà đã ở sau lưng bàn luận về bạn học. Tớ quen biết cậu nhiều năm như vậy, thật không nghĩ tới cậu là loại người này!”

Cô ấy và Chu Vân Vân không thân, nhưng cũng biết tính cách cô ta không tồi, khá dễ ở chung, quan hệ với Hứa Đan khá tốt, cô ấy là thật sự không nghĩ tới bộ mặt thật của Chu Vân Vân lại là như vậy.

“Vương Nhiên!”

Chu Vân Vân định mở miệng giải thích thì đột nhiên bị một ly nước lạnh từ đâu đổ xuống, xối từ đầu đến chân.

Lâm Khê hất nước lên trên đầu Chu Vân Vân, nói: “Là có bệnh, khuôn mặt đố kỵ ghen ghét cũng sắp che không nổi rồi, đáng sợ quá, như này mà cậu vẫn còn dám học mỹ thuật à. Cậu không biết ngoại trừ tâm sinh tướng ra, trên mỗi bức tranh của cậu, nhân phẩm của cậu cũng đều lộ rõ cả ra rồi hay sao? Cậu nghĩ là những câu nói cùng với khuôn mặt lúc nãy của cậu là nói ở sau lưng, người ngoài sẽ không biết, nhưng mỗi tác phẩm mà cậu vẽ ra, người khác nhìn thấy đều là tâm tính xấu xí của cậu.”

Lâm Khê đương nhiên là đang nói vớ vẩn hoặc ít nhất là phóng đại.

Có biết bao họa sĩ có nhiều tác phẩm rất tốt nhưng phẩm chất đằng sau cũng chẳng ra sao.

Nhưng lời nói này vẫn tàn nhẫn xuyên trúng vào trong tim của Chu Vân Vân, trên mặt cô ta đỏ bừng, mồ hôi trên đầu cũng bắt đầu nhỏ giọt, nhếch nhác vô cùng, thế mà cô ta lại không buồn mà lau đi.

Vương Nhiên “hừ” một tiếng, nói với Chu Vân Vân: “Đố kỵ, cậu có cái gì tốt mà phải đố kỵ? Lâm Khê cậu ấy bỏ xa cậu nhiều như vậy, muốn đố kỵ cũng không đến phiên cậu, đúng là chua ngoa không thể nói được, đến cả mấy bà nhiều chuyện nhất cái chợ này cũng không so được với cậu, mấy bà ấy còn không nham hiểm bằng cậu đâu.”

Chu Vân Vân và Hứa Đan: …

Mặt Chu Vân Vân mặt đỏ bừng nói không lên lời.

Hứa Đan hít một hơi thật sâu, cô ta nhìn về hướng Vương Nhiên và Lâm Khê: “Xin lỗi, lúc nãy đáng nhẽ ra mình phải ngăn cản cậu ấy tiếp tục nói, mình nhất thời bị kinh ngạc quá.”

Nói xong lắc lắc đầu, quay người lấy khăn của Chu Vân Vân trên bàn rồi lau đầu cho cô ta.

Vương Nhiên lại “hừ” một tiếng, nhưng âm thanh lại nhỏ hơn rất nhiều.

Lâm Khê cười như không cười quét mắt nhìn Hứa Đan, sau đó nói với Vương Nhiên: “Tớ đi ra ngoài đây, cậu đi không?”

Vương Nhiên “ừm” một tiếng, nói: “Đi.”

Nhưng quay người bước ra ngoài một bước thì lại dừng lại, xoay người quay đầu lại nói với Chu Vân Vân: “Tại sao Lâm Khê phải học lại một năm mới thi đỗ học viện Mỹ Thuật à? Bởi vì trước kỳ thi đại học năm ngoái bà nội cậu ấy bị bệnh mà qua đời, một năm đó đều ốm đau nằm trên giường, cậu ấy phải chăm sóc bà nội, dường như cả một năm cũng không đi học, cậu hoài nghi thành tích hay là năng lực của cậu ấy vậy?”

“Ồ, e là cậu không biết, Lâm Khê là dựa vào thành tích thủ khoa khoa xã hội thành phố Tân An và đứng thứ năm tỉnh Quảng Đông mà từ chối nhập học Đại học Bắc Thành, lựa chọn vào học viện Mỹ Thuật Bắc Thành chúng ta học tập.”

Chu Vân Vân ngây ngốc, còn nét mặt Hứa Đan thì toàn là nét kinh ngạc sửng sốt.

Sau đó Vương Nhiên lại cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Nghi ngờ năng lực chuyên ngành của cậu ấy, nghi ngờ nguyên nhân khiến anh tôi nhìn cậu ấy bằng một ánh mắt khác? Tôi nói cho cậu biết, không phải là anh tôi nhìn cậu ấy bằng một ánh mắt khác, là thầy Tề xem tác phẩm của Lâm Khê, mấy lần đặc biệt kêu anh tôi gọi điện thoại đến trường học của Lâm Khê, mời cậu ấy lựa chọn trường của chúng ta, mấy người là đang nghi ngờ ánh mắt của thầy Tề sao?”

Chu Vân Vân kinh ngạc, nhưng lúc này đây sắc mặt của Hứa Đan lại hoàn toàn biến đổi sau đó dần dần trắng bệch.

Vương Nhiên lại “hừ” một tiếng, quay người kéo lấy tay của Lâm Khê, kéo cô ra cửa, sau đó “ầm” một tiếng đóng cửa lại.

Người đều đi cả rồi, Hứa Đan cũng không giúp Chu Vân Vân lau nước trên đầu nữa, cô ta nhét khăn lau vào trong tay Chu Vân Vân, ngồi lên trên giường, sắc mặt biến đổi thất thường, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đực mặt ra.

Chu Vân Vân cầm lấy khăn lau tùy tiện lau mặt một vài cái, trái tim cũng đang đập loạn, chỉ cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, cũng cảm thấy hết sức đen đủi.

Mấy lời lúc nãy của cô ta, đương nhiên không phải là thực sự là nghĩ như vậy, cô ta chỉ là nhìn thấy Hứa Đan không vui cho nên tìm lời giẫm đạp Lâm Khê để xu nịnh cảm tình của Hứa Đan, thuận theo ý của cô ta mà thôi.

Bởi vì ông nội của Hứa Đan ở trong giới thư họa là nhân vật có m.á.u mặt.

Dỗ cho Hứa Đan vui vẻ thì tiền đồ của cô ta sẽ có bảo đảm.

Nhưng lại không nghĩ tới bản thân mình lại đá phải một tấm thép lớn.

Cô ta cũng không muốn đắc tội Vương Nhiên, bởi vì Vương Nhiên là em họ của Phó Vân Lương, mà Phó Vân Lương không chỉ là trợ giảng của trường học, còn là học sinh yêu thích của thầy Tề. Chu Vân Vân chỉ cảm thấy sự tình hôm nay quá mức kinh khủng rồi, nó như một cốc nước lạnh dội vào đầu, tất cả những tâm trạng tốt đẹp của buổi tựu trường đều bị dội cho nguội lạnh thấu tim.