Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 153




Lương Triệu Thành đưa bọn họ ra cửa, Lâm Khê đứng đó cầm chiếc hộp nhìn bọn họ đi khỏi, cô nhìn Mạnh Thư Ninh bước qua bậc cửa, trong lòng vô cùng đau xót, suýt chút nữa kêu lên.

Nhạc Minh Tư vừa bước vừa nán lại quay đầu nhìn, ngay khi thấy Lâm Khê như vậy thì không thể nào bước đi tiếp nữa.

Lâm Khê thấy Nhạc Minh Tư nhìn mình liền dời ánh mắt khỏi người bà ngoại và nhìn về Nhạc Minh Tư rồi nở nụ cười.

Nhạc Minh Tư càng thêm không bước tiếp được.

Mạnh Thư Ninh quay đầu lại, bà ấy cũng nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Khê, chẳng biết vì sao, trong phút chút cảm thấy cực kỳ đau xót, đứa nhỏ này thật sự khiến người ta đau lòng.

Bà ấy đỡ Nhạc Minh Tư rồi nhẹ giọng khuyên một câu gì đó bên tai bà ấy, sau đó ngẩng đầu mỉm cười rồi khẽ gật đầu với cô, lúc này mới đỡ Nhạc Minh Tư đi.

Lương Triệu Thành không đích thân đưa bọn họ đến khách sạn.

Vì thấy lo lắng cho Lâm Khê nên anh chỉ gọi một chiếc taxi và tiễn bọn họ lên xe đi về.

Lúc anh quay lại, Lâm Khê vẫn chưa lên lầu, cô đang ngồi trên cầu thang và cầm hộp trên tay, rõ ràng là đang chờ anh.

Anh đi tới bên cạnh cô, Lâm Khê đứng lên im lặng nhìn anh.

Anh nói: "Xin lỗi, lẽ ra anh nên nói chuyện này với em sớm hơn."

Lâm Khê lắc đầu.

Chuyện này rất phức tạp, thế mà trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, anh vẫn có thể giúp cô điều tra được rất nhiều việc, sau đó ngay tại thời điểm mấu chốt còn tìm được người nhà họ Nhạc đến đây, quả thực là tài giỏi đến mức khiến người ta không thể tin được.

Tại sao anh lại tốt và lợi hại đến mức đó chứ?

Cô đặt cái hộp lên tay anh rồi vươn tay ôm lấy anh, nói: "Cảm ơn anh."

Một lúc sau cô thì thầm: "Em rất hạnh phúc, có lẽ anh không hiểu được, em vô cùng hạnh phúc, hơn nữa..."

Cô lui ra khỏi lồng n.g.ự.c Lương Triệu Thành, ngẩng đầu nhìn anh một cách cẩn thận và sau đó nói nhỏ: "Hơn nữa, em muốn nói với anh rằng, em rất yêu anh. Thật sự rất rất yêu anh!"

"Em biết trong khoảng thời gian này, anh cảm thấy không vui, em không biết phải giải thích thế nào cho anh nữa... Có thể em thích vẽ, thích làm những chuyện đó nhưng nó hoàn toàn không hề mâu thuẫn với việc em yêu anh. Anh tin tưởng em nhé, được không anh?"

Lương Triệu Thành không ngờ được lúc này cô lại nhiệt tình và chân thành nói ra những lời này với anh.

Anh gật đầu, đưa tay chạm vào tóc cô và nói: "Được."

Lâm Khê đứng trên bậc thang hôn môi anh, vươn tay xoa lên gò má anh, thì thầm một câu: "Cảm ơn anh, em thật sự rất yêu anh. Em nghĩ anh chính là điều tốt nhất mà em nhận được khi ở đây."

Nói xong cô buông Lương Triệu Thành ra, rời khỏi lồng n.g.ự.c anh rồi cười rạng rỡ: "Em đi xem Tiểu Dã một chút, khi quay về em sẽ kể lại cho anh."

Dứt lời, cô lập tức xoay người "lạch bạch" bước lên lầu.

Để Lương Triệu Thành đứng đó, trên tay vẫn còn cầm cái hộp cô đưa cho anh khi nãy. Lương Triệu Thành nhìn bóng lưng cô biến mất ở lối rẽ, anh im lặng trong chốc lát, cuối cùng khẽ cong môi.

Trái tim mỏi nhừ.

Anh nghĩ, cuối cùng cô vẫn mãi dỗ dành anh, còn anh thì bị cô ăn sạch sẽ.

Lâm Khê lên lầu.

Tiểu Dã đã không còn ở trên lầu nữa nhưng Lương Triệu Thành cũng không chuyển vào phòng cũ của cậu mà vẫn để lại phòng này cho cậu, biến phòng này làm phòng làm việc của bọn họ.

Lúc này Tiểu Dã đang nằm trên ghế sô pha trong phòng làm việc, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Lâm Khê đi vào, Tiểu Dã thoáng nhìn qua, sau đó lại gác chéo chân nằm im, không thèm để ý đến cô.

Lâm Khê ngồi xuống sàn nhà, ngồi đối diện với cậu, cô im lặng một lúc rồi nói: "Chị sẽ sang tên tất cả nhà ở sang tên em nhé, em thấy được không?"

Tiểu Dã lập tức nhảy dựng lên, cậu lớn tiếng nói: "Ý chị là sao?"

"Chị thấy hiện tại trông em có vẻ rất ghét chị, vậy thì chị sẽ sang tên tất cả nhà ở sang cho em để bày tỏ tâm ý của chị đối với em, vả lại cũng để bày tỏ rằng chị không hề tham lam tài sản của nhà họ Lâm, như vậy không được à?" Lâm Khê nói.

"Ai cần nhà của chị chứ? Nếu chị muốn cút thì mau đem theo nhà của chị mà cút!" Trần Dã giận dữ nói.

"Em không cần nhà sao?"

Lâm Khê giống như thoáng cái thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Vậy thì được, mấy triệu tệ lận đấy, sau này sẽ càng đắt hơn, chị muốn kiếm tiền cũng không dễ dàng gì. Thật ra trên đời này làm gì có ai không thích tiền chứ?"

"Thật lòng chị vẫn khá tham lam. Có điều... chẳng phải chị đi đâu thì cũng phải mang em đi cùng sao? Chị đem nhà theo làm gì chứ? Nhà này cứ cho thuê đi, làm sao em có thể mang nó đi được hả? Mỗi tháng thu tiền là được rồi."

Trần Dã: Thật sự chưa bao giờ thấy một người con gái không có lương tâm như vậy!

Cậu rất muốn nổi giận nhưng hiện tại bị cắt ngang như vậy, cơn tức giận giống như một quả bóng bị thủng, chẳng còn gì cả...

Cậu "hừ" một tiếng, tiếp tục nằm xuống mặc kệ cô.

Lâm Khê chọc lên người cậu một cái, nói: "Giận thật hả? Bà nội cũng không ngại chuyện chị không phải cháu gái ruột của bà đâu nhé. Bà nội còn bằng lòng giao lại tài sản nhà họ Lâm lại cho chị, một người có huyết thống xa như em đây mà vẫn còn để ý đến cái gọi là quan hệ huyết thống sao?"

Trần Dã đánh một cái lên tay cô, người con gái này thật sự nói chuyện khiến người ta tức c.h.ế.t mà.

Lâm Khê xoa cánh tay mình, cười nói: "Được rồi, đừng giả bộ nữa, tình cảm của hai chị em ta chính là tình đồng chí cách mạng thân thiết mà, chị em ta nương tựa lẫn nhau mà sống, như vậy thì một chút huyết thống đó tính là cái gì chứ?"

"Em nhìn em đi, em là kiểu người phóng khoáng như vậy mà, nếu khó chịu thì chỉ cần khó chịu một chút thôi. Em nhìn xem, tình cảm giữa chị với anh Lương cũng rất tốt nhưng em cũng đâu có ghen gì đâu? Bây giờ em lại thấy không được tự nhiên về chuyện gì hả? Em cứ yên tâm rằng cho dù chị có đi đến chỗ nào thì chị chắc chắn vẫn sẽ đưa em theo, chỉ cần em đồng ý đi với chị là được!"

Trần Dã lại đánh lên tay cô, cậu mắng: "Chị tưởng em là cái đồ ăn bám thật hả? Chị có bệnh chắc?"

Nói xong cậu lại nhảy đỏng lên, chẳng thèm quan tâm đến Lâm Khê nữa mà chạy xuống lầu, nhưng rốt cuộc thì tâm trạng đã khá hơn trước, những cảm xúc khó chịu trước đó thật sự tan thành mây khói.

Lâm Khê nhìn bóng dáng chạy xuống tràn đầy sinh lực như vậy của cậu, khóe miệng cô cong lên.

Chỉ chốc lát sau Lương Triệu Thành đã lên lầu, anh nhìn xuống dưới lầu rồi nói: "Ổn rồi sao?"

"Đúng thế."

Lâm Khê nở nụ cười nói: "Nhất thời thằng nhóc ấy bị dọa sợ thôi, không có gì thay đổi cả. Chẳng có gì đâu, em vẫn sẽ là chính em, điều này sẽ không có ảnh hưởng gì đối với mối quan hệ chị em chúng em. Chỉ cần thằng bé hiểu được chuyện này thì nó sẽ không để ý nữa, chẳng phải anh đã từng nói nó không phải là một đứa trẻ tầm thường sao?"

Lương Triệu Thành "ừm" một tiếng, lại nhìn kỹ cô.

Vốn dĩ người bị ảnh hưởng nhất bởi chuyện này là cô nhưng lúc này khi nhìn thấy dáng vẻ của cô, ngoại trừ ban đầu khiếp sợ chảy nước mắt, sau đó bị đau lòng sau khi nhìn thấy bức thư của bà nội Lâm thì lúc sau cô hoàn toàn không như bị ảnh hưởng gì quá lớn. Ở giữa hai đầu lông mày của cô, thậm chí anh còn thấy được sự thư giãn và trạng thái phấn chấn trước đây chưa từng có. Trước kia cô cũng phấn chấn nhưng dường như không hề giống với trạng thái hiện tại.

Hơn nữa lúc nãy cô còn nói với anh rằng "em rất hạnh phúc, có lẽ anh không biết được một điều, em thật sự rất hạnh phúc", quả thật anh không hiểu.

Anh biết bà nội Lâm vô cùng yêu thương cô, trước đây cô đã gắn bó không nỡ xa rời bà nội Lâm đến mức nào, nhưng mà có vẻ bây giờ không giống thế.

Ngoài ra còn có thái độ của cô đối với nhà họ Nhạc.

Cô không tỏ vẻ bài xích đối với người nhà họ Nhạc, hoàn toàn không hề bài xích, thậm chí anh có đôi chút nhìn ra được rất nhiều tình cảm lưu luyến bịn rịn, nhất là đối với vợ của Nhạc Thiệu Nguyên - Mạnh Thư Ninh, khi nhìn Nhạc Khánh Quân cũng có một loại cảm giác thân thiết không nói nên lời.

Và cả khoảnh khắc bất ngờ và rơi nước mắt khi cô lần đầu tiên nhìn thấy nhà họ Nhạc bước vào.

Nếu là sợi dây huyết thống ràng mối quan hệ mẹ con thì tại sao lại là Mạnh Thư Ninh chứ không phải Nhạc Minh Tư?

Điều này thực sự rất lạ.

Trong lòng anh vô cùng nghi ngờ nhưng không muốn thể hiện ra quá rõ.

Chỉ cần cô vui vẻ là được.

Vì vậy, anh đè xuống những nghi ngờ trong lòng, chỉ trả lời "ừm" một tiếng rồi nói thêm: "Tiểu Khê, rất nhiều điều xảy ra cùng một lúc, lúc nãy bên ngoài anh kể lại rất ngắn gọn, em có gì… chưa rõ, em có gì muốn hỏi anh không?"

Lâm Khê thật sự có rất nhiều chuyện muốn biết, rất nhiều chuyện muốn hỏi.

Cô gật đầu, kéo anh ngồi xuống ghế sô pha, sau đó dựa vào lồng n.g.ự.c anh ta, hôn anh hai cái rồi mới nói: "Có chứ, có điều anh phải vừa ôm vừa kể cho em nghe."

Lương Triệu Thành: "..."

Cô vốn rất bám người, nhưng có vẻ bây giờ càng lúc càng bám người hơn.

Nhưng anh vẫn ôm lấy cô rồi để cô tựa vào lồng n.g.ự.c mình..

Lâm Khê tìm một tư thế thoải mái rồi mới hỏi anh: "Anh kể một chút về người nhà họ Nhạc đi, chính là em, ông... Nhạc Thiệu Nguyên và vợ ông ấy, con của họ ngoại trừ người thanh niên kia thì còn có người nào khác không?"

Lương Triệu Thành nhíu mày với mức độ khó nhận thấy.