Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 144




Phó Vân Lương nghe cô nói vậy, hiển nhiên là rất kinh ngạc. Sự nhiệt tình và nụ cười thân thiết ban đầu trên gương mặt cũng dần dần biến mất.

“Học viện Mỹ thuật Hoa Thành, tại sao?”

Anh ấy nói: “Cho dù là giáo sư trong trường học hay là những phương diện khác, trường chúng tôi đều không kém hơn Học viện Mỹ thuật Hoa Thành, học vẽ ngoại trừ năng khiếu và nỗ lực ra, cũng không thể thiếu được sự ngấm dần của môi trường xung quanh. Ở đây chắc chắn em sẽ nhận được sự giúp đỡ từ rất nhiều mặt và càng nhiều cơ hội.”

Nói xong dừng một lúc rồi lại tiếp tục: “Lâm Khê, thầy giáo của tôi rất tán thưởng tranh vẽ của em. Thầy ấy khen tác phẩm của em tràn đầy linh khí mà không mất đi khói lửa nhân gian, có thể kết hợp cái đẹp và hiện thực rất tốt. Thầy ấy rất hi vọng em có thể đến trường học của chúng tôi, thậm chí còn đặc biệt gọi điện thoại đến trường học của em hỏi giáo viên chủ nhiệm về thành tích môn văn hóa của em. Lâm Khê, hi vọng em có thể cân nhắc thận trọng.”

Thầy giáo của anh ấy?

Lâm Khê ngẩn người, thầy giáo của anh ấy là ai?

Thầy Tề Vĩnh Cơ.

Đó là một vị họa sĩ được đời sau ngưỡng mộ, một bức tranh có thể bán đấu giá được mấy triệu cho đến hơn mười triệu nhân dân tệ.

Cô chưa từng gặp ông ấy, chỉ thấy bức chân dung của ông ấy trong học viện.

Ông ấy khen tác phẩm của cô tràn ngập linh khí lại không mất đi khói lửa nhân gian?

Nhịp tim của Lâm Khê tăng lên bình bịch.

Cô mấp máy môi, nhất thời không thể nói ra câu: “Không, em sẽ không suy xét.”

Phó Vân Lương thấy dáng vẻ, sắc mặt của cô lại hòa hoãn lại, bật cười nói: “Ngoài ra tôi cũng có lòng riêng của mình, thực ra tôi có ý định mở một cuộc triển lãm, mười năm cải cách mở cửa này phong cảnh thay đổi rất nhiều. Em lớn lên ở Tân An, chắc chắn sẽ có cảm xúc rất sâu sắc. Tôi hi vọng em có thể đến đây, gia nhập vào kế hoạch và xúc tiến của hạng mục này. Có điều cũng phải đợi em vào trường rồi nói sau.”

Lâm Khê:

Cô không biết về triển lãm tranh của ba mươi năm trước, nhưng cô lại biết hàng loạt tập tranh của Phó Vân Lương và một số bậc thầy trong ngành khác. Mỗi một bức dường như đều đang ghi lại một câu chuyện, một sự thay đổi, thời đại phát triển thì ý cảnh càng phong phú, gia nhập vào kế hoạch và xúc tiến của hạng mục này, thật khiến người ta động lòng.

Lúc Lâm Khê rời đi, Phó Vân Lương còn viết cho cô một tờ giấy, trên đó có ghi số điện thoại của anh ấy, nói với cô ấy rằng có chuyện gì thì có thể liên lạc với anh ấy.

Lâm Khê cầm lấy tờ giấy kia, gần như không hề nghĩ ngợi, xé tờ giấy kia ra một nửa, để lại số điện thoại của mình cho anh ấy.

Lúc này mới tạm biệt ra về.

Lúc ra về, sắc mặt của Lâm Khê hoảng hốt.

Chủ ý của cô trước nay luôn kiên định, Lương Triệu Thành chưa từng thấy bộ dạng này của cô.

Anh nắm lấy tay cô, gần như muốn bóp gãy xương tay của cô.

Lâm Khê cảm thấy đau đớn, sau đó mới phản ứng lại, vội vàng rút tay ra nói: “Đau quá, sao lại nắm tay em đau như vậy chứ?”

Lương Triệu Thành: Bây giờ mới phản ứng lại sao?

Anh nói: “Em đang nghĩ gì? Không phải thực sự đã bị thuyết phục, muốn đến đây học chứ?”

Ánh mắt Lâm Khê hiện lên một tia do dự.

Anh vốn chỉ thuận miệng dò xét, nhìn thấy sự do dự thoáng qua trong ánh mắt của cô, lửa giận trong lòng lập tức nổi lên: “Em thực sự đang suy xét?”

“Em...”

Lâm Khê hoảng hốt một chút, thật ra cô cũng không phải đang suy nghĩ việc này, chỉ là trong lòng cô có chút hỗn loạn.

Cô lắc đầu đáp: “Em cảm thấy hơi hỗn loạn, chúng ta quay về rồi nói đi.”

Trên đường đi, hai người cũng không nói gì nữa.

Trở về, Lâm Khê cũng không biết nên nói thế nào, nên nói từ đâu.

Cô thấy sắc mặt Lương Triệu Thành âm u lạnh lẽo chưa từng thấy.

Cô bước đến kéo lấy tay anh: “Anh nghe em nói trước đã.”

“Em nói đi.” Anh nói.

“Không phải là em đang cân nhắc.”

Cô đáp: “Chỉ là đầu em có hơi đau, em hơi thích giáo viên trong trường học này, cũng cảm thấy rất hứng thú với hạng mục mà thầy Phó nói. Anh để em suy nghĩ thật thấu đáo có được không?”

Không chỉ là hạng mục hấp dẫn, còn có sự rối loạn thời không của quá khứ và hiện tại, khiến lòng cô rất khó mà bình tĩnh.

Lương Triệu Thành nhìn cô thật kỹ, hiển nhiên là nhìn ra vẻ mặt mờ mịt phức tạp của cô, không biết là đang nóng nảy bất an điều gì, chỉ là gặp mặt vài lần, vài câu nói ngắn ngủi mà đã ảnh hưởng đến cô lớn như vậy?

Nếu như là hai tháng trước, anh sẽ không nhịn được mà nổi giận, thậm chí có thể xoay người rời đi, đợi sau khi điều tra hoặc là sau khi tâm trạng cô bình thường rồi nói sau.

Nhưng bây giờ, bảo anh bình tĩnh xử lý sao?

Trong lòng anh tâm trạng phức tạp, đúng vào hôm trước, hai người còn đang ở đây triền miên với nhau, cô dựa vào lòng anh nói cô yêu anh, ánh mắt cô nhìn anh chứa sự si mê quyến luyến tràn ngập tình ý. Nhưng hôm nay ánh mắt của cô đã trôi dạt đến nơi khác, mờ mịt lúng túng, thậm chí còn đang cân nhắc việc đi học ở Học viện Mỹ thuật Bắc Thành.

Nếu như cô thực sự đến đó, sớm chiều ở bên Phó Vân Lương kia, cùng nhau vẽ tranh, cùng nhau làm hạng mục.

Anh nắm lấy cô rồi bỗng nhiên đẩy cô ra, xoay người đi ra ngoài.

Lâm Khê kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của anh.

Cô ngẩn ra một lúc lâu, cuối cùng vẫn đứng lên đi vào trong sân, đưa tay ra ôm lấy anh từ sau lưng, mặt dán lên lưng của anh. Trên áo lông của anh đã dính một vài bông tuyết, ban đầu dán vào có hơi lạnh, áo lông cũng có hơi gai mặt. Nhưng sau khi dán lên lại nhanh chóng trở nên ấm áp.

Cô cảm thấy cơ thể anh cứng ngắc lại trong phút chốc, nhưng cũng không đẩy cô ra.

Cô ôm một lúc rồi nói: “Anh cho em một chút thời gian, chuyện này không giống như những gì anh nghĩ, nhưng em cũng không biết nên giải thích thế nào, điều này không có mâu thuẫn gì trong tình cảm của chúng ta. Chúng ta còn có thời gian, bây giờ không phải mới là tháng hai thôi sao? Có được không?”

Có nghĩa là cô đã thực sự do dự rồi.

Trong lòng anh đau nhói.

Anh đáp: “Chỉ vì vài câu nói của người kia, em đã thực sự cân nhắc việc đi học ở Học viện Mỹ thuật Bắc Thành? Bốn năm, chia xa với anh?”

Lâm Khê mấp máy môi.

Cô muốn nói không phải như vậy, nhưng nếu không phải vậy thì là thế nào chứ?

Cô lại muốn nói với anh, từ nhỏ cô đã rất thích tranh của thầy Phó, cô rất mong có thể tham gia hạng mục với anh ấy. Nhưng nếu nói ra lời này, chỉ sợ sẽ càng khiến anh hiểu lầm. Phó Vân Lương bây giờ mới bao lớn, chắc cũng không lớn hơn cô là bao, từ nhỏ cô đã thích tranh vẽ của anh ấy?

Nhưng mà cô lại không muốn lừa dối anh.

Hơn nữa anh nhạy bén như vậy, nếu như cô nói dối, chắc chắn là anh có thể phát hiện, đến lúc đó lại càng không nói rõ được.

“Cho em một chút thời gian cân nhắc có được không?”

Cô chỉ có thể nói như vậy.

Chiều ngày hôm sau sẽ phải lên tàu hỏa về Tân An.

Lúc chạng vạng tối, tài xế của nhà họ Lương lại đến đón hai người về nhà họ Lương, nói là đã đặt phòng trong nhà khách cho hai người họ, bảo bọn họ tối nay về nhà ăn cơm.

Bầu không khí giữa hai người không tốt, đương nhiên là không muốn đến nhà họ Lương, cảm ơn tài xế nói sáng mai sẽ quay về. Tài xế không còn cách nào, chỉ đành tự quay về một mình.

Buổi tối hai người đều có chút không ngủ được.

Lâm Khê đương nhiên là biết rằng tâm trạng của Lương Triệu Thành không được tốt, cô cũng biết là mình nên nói gì đó với anh, giải thích một chút, nhưng cô thực sự không biết nên nói gì mới tốt.

Bởi vì cô hiểu rất rõ, vấn đề lần này không phải cô nói vài câu ngon ngọt dỗ dành một chút là có thể đi qua.

Trong đầu cô hỗn loạn, thực ra cũng không phải đang nghĩ có nên đến Học viện Mỹ thuật Bắc Thành hay không, cô không muốn tốn tâm tư để nghĩ chuyện này, vẫn chưa đến lúc phải lựa chọn, đến lúc đó rồi nghĩ sau là được. Cô đang nghĩ đến cha mẹ, người thân của mình.

Mặc dù kiếp trước cha mẹ cô đã ly hôn từ sớm, ném cô cho bà ngoại và bảo mẫu. Nhưng mà nghĩ kỹ lại, hai người họ cũng không bạc đãi cô.

Ngoại trừ chưa cho cô được một gia đình bình thường, không ở bên cạnh cô, những thứ khác cô muốn gì thì họ cũng sẽ cho cô. Hơn nữa có lẽ họ cũng biết rằng mình nợ cô, trước nay chưa từng có bất cứ yêu cầu nào với cô, chỉ cần cô đừng làm gì quá mức, có thể bảo vệ bản thân thật tốt là được.

Còn có bà ngoại, trong lòng cô lại gợn sóng. Lúc cô mười tuổi, bà ngoại đã qua đời, sau đó vẫn luôn là bảo mẫu nuôi cô khôn lớn.

Vậy có phải bây giờ cô có thể gặp được bà ngoại của cô không?

Còn là bà ngoại lúc còn rất trẻ nữa.

Cô nghĩ đến điều này, cuối cùng cũng có chút kích động không thôi.

Trong tâm trạng rối loạn này, cô càng không để ý đến Lương Triệu Thành.

Lúc nửa đêm Lương Triệu Thành đưa tay ra ôm cô vào lòng, cô không cự tuyệt, trên thực tế cô cũng không hề làm loạn khó chịu với anh, thậm chí cái ôm và nhiệt độ của anh còn khiến tâm trạng của cô dần dần bình ổn lại, xoay người lăn vào trong lòng anh, nhưng cũng không nói gì, tìm lấy một vị trí thoải mái rồi ngủ mất.

Lương Triệu Thành:??

Anh ôm cô thực sự là tức giận cũng không được, buồn bực cũng không được.

Cuối cùng không chợp mắt được chỉ có mình anh.