Lương Tuyết Đình vừa đưa Dung Hoa An đi, mẹ Dung liền sầm mặt hỏi Chu Vấn Bình: “Vấn Bình, tôi thấy thái độ ban nãy của Văn Anh, thiếu chút nữa là nâng con bé kia lên, tôi nhớ trước đây nhà chị không phải không đồng ý, giờ lại ra làm sao?”
Điều này mới khiến bà ta vô cùng kinh ngạc, tức giận và bất an.
Thật ra bọn họ vốn nghiêng về chuyện Lương Triệu Thành vì đối nghịch với cha anh nên mới nói đã đăng kí kết hôn, sau này điều tra thì lại càng coi thường cô gái kia. Sau đó trước mặt tướng quân Lương và Lương Hằng Nghị nói xấu cô gái đó khá nhiều, bọn họ lúc đó vô cùng phẫn nộ, vốn nghĩ rằng cuộc hôn nhân này bọn họ không thể nào chấp nhận. Nhưng trên thực tế, cũng kéo dài hơn nửa năm chẳng có chút động tĩnh nào.
Nhưng chẳng ngờ vừa có động tĩnh chính là Lương Triệu Thành coi cô gái đó như vợ mà đưa về nhà ăn Tết, thái độ của nhà họ Lương với cô gái đó vô cùng niềm nở.
Chu Vấn Bình nghe ngữ khí chất vấn của mẹ Dung liền cảm thấy không vui.
Trước đây bà ta khách sáo với nhà họ Dung bởi vì thái độ của chồng, cũng bởi vì hai mẹ con nhà họ Dung biết điều, Dung Hoa An cũng rất cung kính với bà ta, còn âm thầm tặng bà ta không ít đồ.
Nhưng đó là dựa vào việc lúc đó bà ta cũng tưởng rằng Dung Hoa An sẽ là con dâu nhà này.
Ngoài ra còn có, mẹ ruột của Hàn Thành là chị họ của mẹ Dung.
Nhưng hiện giờ Hàn Thành cũng đã tìm đối tượng khác, Lương Triệu Thành cũng đưa vợ mình về, rất rõ ràng là chồng và Lương Hằng Nghị đã cho phép, bà ta là một mẹ kế còn có thể hống hách ngăn cản hay sao? Đầu óc bà ta cũng chưa có hỏng, cộng thêm lời nói tôi qua của chồng, bà ta còn nảy ra một ý nghĩ khác.
Nghe nói hiện giờ tiền ở Tân An rất dễ kiếm, đứa cháu bên đằng ngoại nhà bà ta lại luôn muốn tự mình làm ăn, nói không chừng nó đi Tân An sẽ là một hướng đi tốt.
Bà ta thở dài, bày ra vẻ mặt khó xử: “Chị Vương, Bá Dung ban đầu đương nhiên không đồng ý, dù sao thì cũng là tin tức bỗng nhiên lộ ra, nhưng sau này Bá Dung điều tra mới biết việc xảy ra là có nguyên nhân. Nhà họ Lâm cũng không phải là gia đình tùy tiện, bà cụ Lâm là người có ân với Triệu Thành và mẹ ruột cậu ấy, cha của Tiểu Lâm cũng là chiến hữu, là cấp dưới cũ của Bá Dung.”
“Bà cụ Lâm trước khi qua đời giao phó Tiểu Lâm cho Triệu Thành, hai người đăng kí kết hôn, chuyện hôn sự như vậy cho dù là trong lòng Bá Dung thấy gấp gáp như thế nào thì cũng không thể không chấp nhận, nếu không nhà họ Lương chúng tôi thành người như thế nào chứ?”
Mặt mẹ Dung hết xanh lại trắng, miệng cũng run rẩy, bà ta muốn nói, thế Hoa An nhà chúng tôi thì sao? Giờ bà nhếch miệng nói muốn chấp nhận cuộc hôn nhân này, thế thì Hoa An nhà chúng tôi phải làm sao? Nhưng câu nói này nghẹn lại nơi cổ họng, cứng ngắc không nói ra được bởi vì bà ta cũng biết, nói ta thì tự mình làm nhục mình chứ còn có thể làm sao nữa?
Mẹ Dung vào phòng Lương Tuyết Đình kéo Dung Hoa An tức giận bừng bừng ra về.
Lương Tuyết Đình thấy dáng vẻ tức giận của mẹ Dung lúc ra về, hơi bất an, nói: “Mẹ, dì Vương rất tức giận, chuyện này không có cách nào xoay chuyển sao?”
Nói xong còn oán hận nói tiếp: “Chị Hoa An có gì không tốt, tại sao anh hai lại tìm một người phụ nữ như vậy, vừa hư vinh vừa nông cạn, con chẳng thích chị ta chút nào!”
Vừa nói hai mắt còn đỏ bừng.
Chu Vấn Bình nhìn con gái rồi nhếch môi nói: “Vào phòng đóng cửa lại.”
Lương Tuyết Đình đóng cửa lại, bà ta nhìn cô ta nói: “Con không thích nó thì làm sao?”
Lương Tuyết Đình ngây người.
Chu Vấn Bình nhìn cô ta, mặt mày nghiêm khắc, tiếp tục hỏi cô ta: “Con định như thế nào? Định làm gì?”
Lương Tuyết Đình hé miệng.
Cô ta hiểu mẹ mình, hàng ngày cô ta có thể làm mình làm mẩy, nũng nịu, nhưng khi mẹ cô ta trở nên nghiêm khắc, cô ta phải nghe lời mẹ mình.
Chu Vấn Bình: “Nghe Dung Hoa An khóc lóc kể lể mấy câu, khích đểu mấy câu là con khiến anh chị em khó chịu, để bọn họ không có đường xuống? Nhưng kết quả sẽ ra sao? Mắt con không nhìn thấy sao? Anh hai con bênh vực cô ta khắp nơi, con làm như vậy chỉ khiến anh hai con ghét con, không thích con, vợ của anh con tại sao cần con thích?”
Lương Tuyết Đình bỗng đỏ bừng mặt.
Cô ta thì thào: “Mẹ, hôm qua mẹ, hôm qua không phải còn nói…”
“Hôm qua là hôm qua.”
Chu Vấn Bình nói lạnh lùng: “Hôm qua mẹ còn tưởng rằng con dâu hai mà cha con chấm là Dung Hoa An, mẹ cũng cho rằng chuyện cưới xin của cô họ Lâm kia với anh hai con thực sự có vấn đề, cũng tưởng rằng cô họ Lâm kia là một bình hoa. Cho dù bọn họ đăng kí kết hôn thậm chí mẹ còn nghi ngờ giấy đăng kí đó là giả, cuối cùng hôn sự cũng không thành.”
“Nhưng trên thực tế mẹ đã sai rồi, con không nhìn thấy sao? Anh hai con coi cô ta như bảo bối mà bảo vệ, còn có cha con, chị dâu con, con không thấy thái độ của chị dâu con ư? Cô ta tinh tường biết bao, thái độ của cô ta cho thấy rằng cha con và anh cả con đã đồng ý chuyện hôn nhân này rồi.”
Bà ta nói tới đây thì hoảng hốt, nhìn thấy ánh mắt con gái vừa ngỡ ngàng vừa không phục, giơ tay chỉnh cổ áo cô ta, nói chầm chậm: “Tuyết Đình, con đã lớn rồi, anh hai con quả thực là anh hai con, nhưng không giống với anh hai nhà người khác, nó giờ cũng chẳng thèm nhìn con, nhưng dù sao cũng là anh em ruột. Tuy nhiên con thử giở trò, lộ liễu dẫm vợ nó một cái, xem thái độ của nó dành cho con có tốt hơn thái độ với thím Thu không!”
Nếu nó là kẻ rác rưởi, con đương nhiên có thể không thèm để ý tới nó.
Nhưng nếu như không phải, con coi nó như kẻ thù thì con được lợi lộc gì?
Chu Vấn Bình cũng không thích Lâm Khê, tối qua bà ta còn thầm ghét bỏ hai chị em đó.
Nhưng ghét bỏ thì có tác dụng gì?
Bà ta không thích Lương Hằng Nghị, càng chẳng thích Lương Triệu Thành.
Quan hệ giữa hai cha con Lương Triệu Thành rất xấu, rất khó nói chẳng liên quan gì tới bà ta.
Lương Triệu Thành xuất ngũ đi tới Tân An bà ta còn thầm cười lạnh, cảm thấy anh coi như phế rồi.
Nhưng trên thực tế kết quả có lẽ người ta mới thực sự là kẻ xuất chúng.
Rất nhiều thứ đều không đánh giá như bà ta, hôm nay Chu Vấn Bình chịu đả kích rất lớn, không chỉ là chị em Lâm Khê căn bản không như bà ta tưởng tượng, còn có rất nhiều chuyện, bà ta thậm chí bỗng nhiên hoài nghi rất nhiều chuyện trước kia. Ngày xưa chồng bà ta có phải thực sự đồng ý chuyện hôn sự của nhà họ Dung, ngày xưa Lương Triệu Thành thực sự bất hòa với cha mình mà tới Tân An không? Còn có chuyện đăng kí kết hôn lớn như vậy, trước khi Lương Triệu Thành đăng kí kết hôn thực sự không nói với cha nó sao? Còn sự tức giận của chồng sau này có thật sự là tức giận không?
Trong phòng làm việc của tướng quân Lương.
Tướng quân Lương đang cùng Lương Triệu Thành và Lâm Khê bàn về ngày kết hôn.
Tướng quân Lương nói với Lâm Khê: “Vốn muốn lần này các con về thì tổ chức lễ cưới, nhưng đây là lần đầu tiên con về, chưa bàn bạc gì cả. Cứ tự mình tổ chức, những người này con lại không quen biết, chung quy cũng không hay, vì vậy đợi con tới bàn bạc, xem xem ý kiến của hai đứa.”
Ý kiến của Lâm Khê?
Lâm Khê thừa nhận hôn sự của hai người, nhưng không biết tại sao cứ cảm thấy vẫn chưa đến lúc tổ chức lễ cưới.
Thậm chí trong lòng cô cảm thấy, nên đợi đến khi cô tốt nghiệp đại học ấy chứ?
Nhưng cô cũng biết lời nói này nhất định không thể nói ra miệng.
Cô quay đầu nhìn Lương Triệu Thành.
Lương Triệu Thành nói: “Thế thì đợi đến nghỉ hè đi, Tiểu Khê giờ đang chuẩn bị thi đại học, đợi cô ấy thi xong rồi tính. Tới lúc đó còn có hai tháng nghỉ hè, cũng có đủ thời gian để chuẩn bị rồi.”
“Nghỉ hè thì nhanh quá.”
Lâm Khê nói xong liền nhìn thấy ánh mắt hai cha con tướng quân Lương và Lương Triệu Thành nhìn mình, thiếu điều giơ tay đầu hàng, lập tức giải thích: “Lễ cưới cả đời mới tổ chức một lần, long trọng hay không không quan trọng, nhưng cho dù là lễ cưới đơn giản nhất, tất cả mọi chuyện cháu cũng muốn tham gia.”
“Sắp xếp lễ cưới, quà tặng cho khách, còn có váy cưới cháu đều muốn tự mình chọn, hoặc là cháu thiết kế rồi tìm người đặt may, những chuyện này tuy nghe thì đơn giản, nhưng rất tốn thời gian. Đợt này cháu suy nghĩ thêm, sau đó bàn bạc với Triệu Thành, sau khi thi đại học xong thì chọn thời gian có được không ạ?”
Hai cha con tướng quân Lương và Lương Triệu Thành đều không lên tiếng.
Lâm Khê nghĩ đến thời đại này lễ cưới có lẽ đều là do cha mẹ quyết định, cô nghĩ một chút rồi nói: “Bác, nếu như bác có ý kiến gì thì có thể nói với bọn cháu, chúng ta xem rồi cân đối.”
Nói xong thì kéo áo Lương Triệu Thành dưới bàn.
Lương Triệu Thành rũ mắt nhìn cô, cười, sau đó nói với cha anh: “Vậy thì như vậy đi, sau này con bàn bạc thêm với Tiểu Khê rồi báo với cha.”
Tâm trạng của anh hơi tốt lên một chút.