Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 126




Một đêm qua đi, rất nhiều cảm xúc đã lên men.

Thím Thu mở cửa, vẫn là một câu kia: “Ôi Triệu Thành à, sao các cháu lại tới muộn như vậy, buổi sáng mọi người đều nhắc mãi đến các cháu đấy, còn nói phải đợi các cháu ăn cơm sáng. May là không đợi, nhìn xem, người khác tới đây chúc tết còn sớm hơn các cháu đấy.”

Một đám người trong phòng khách: “...”

Mặt Lương Triệu Thành mặt lập tức trầm xuống.

Tính tình Lương Triệu Thành không tốt, nhưng anh sẽ không nói nặng lời, nhiều nhất cũng chỉ là không thèm để ý tới những lời xì xầm của bà ta, cũng bởi vậy mà thím Thu ngày thường cũng có thói quen nói những lời như vậy.

Anh nhìn thoáng qua thím Thu, lạnh lùng nói: “Chúng tôi có chuyện của chúng tôi.”

Ánh mắt nghiêm khắc chưa từng có, dọa thím Thu nhảy dựng, câu nói kế tiếp như bị nghẹn lại, một câu cũng nói không nên lời.

Tôn Văn Anh cũng đã đi tới, cô ấy tự mình đi tới tủ giày cầm dép lê đưa cho Lâm Khê, vừa giúp Lâm Khê cởi áo khoác, vừa quay đầu nói với thím Thu: “Tối hôm qua lúc Triệu Thành rời đi đã nói với cha rằng hôm nay sẽ qua trễ một chút, không phải buổi sáng cháu đã nói với thím rồi sao? Thím Thu, trí nhớ của thím thật là càng ngày càng không tốt, thời tiết lạnh rồi, hai ngày tới thím cũng nghỉ ngơi nhiều chút đi.”

Tôn Văn Anh nói ra lời dịu dàng quan tâm, nhưng trên mặt thím Thu lại nóng lên.

Tôn Văn Anh kéo Lâm Khê, nói với Lương Triệu Thành: “Em hai, cha đang ở trên lầu đấy, trước đó cha có nói chờ em tới đây thì bảo em lên lầu để nói mấy câu, em đi lên trước đi, để chị đưa Tiểu Khê đi trò chuyện với mọi người.”

Lương Triệu Thành nhìn về phía Lâm Khê, Lâm Khê lại cười với anh, Tôn Văn Anh cười nói: “Được rồi, nói mấy câu rồi giới thiệu một chút thôi, chút nữa chị sẽ đưa con bé lên, cha nói em đi lên trước đi, sau lại kêu Tiểu Khê đi lên.”

Lúc này Lương Triệu Thành lúc này mới gật đầu với bà Trịnh và Chu Vấn Bình, chào hỏi một tiếng, sau đó hoàn toàn mặc kệ hai mẹ con nhà họ Dung mà xoay người đi lên lầu.

Từ khi Lương Triệu Thành vừa đến, đôi mắt của Dung Hoa An đã dính chặt lên trên người anh.

Cô ta nhìn anh chằm chằm, thậm chí còn không thèm để ý đến Lâm Khê, nhưng cô ta không muốn nhìn cũng không được, cô ta nhìn anh săn sóc Lâm Khê, thậm chí còn vì cô mà làm mặt lạnh với thím Thu, từ trước tới nay cô ta chưa từng thấy anh săn sóc ai như vậy.

Dung Hoa An suýt chút nữa phạm sai lầm.

Vẫn là mẹ cô ta nắm lấy tay cô ta, mới làm cô ta không làm ra hành động gì mất mặt.

Nhưng chờ đến khi Lương Triệu Thành không thèm nhìn cô ta mà đã xoay người đi lên trên lầu, cô ta nhịn không được mà gọi một tiếng “anh Triệu Thành”. Một tiếng “anh Triệu Thành” này thật sự làm cho mọi người trong phòng đều xấu hổ.

Nhưng Lương Triệu Thành giống như hoàn toàn không nghe thấy, bước chân cũng không dừng lại, đi lên trên lầu.

Bà Dung cố hết sức để giữ con gái lại, sợ cô ta đuổi theo anh lại rách việc.

Trên mặt bà ta đương nhiên cũng khó coi đến cực điểm.

Người trong phòng khách đều xấu hổ không chịu được.

Biểu cảm của Tôn Văn Anh cứng đờ một chút lúc, sau đó cũng coi như không thấy gì, không nghe thấy gì hết, cười mỉm lôi kéo Lâm Khê, bắt đầu giới thiệu với những người trong phòng: “Chủ nhiệm Vương, dì Lý, đây là vợ của em hai, tên là Lâm Khê.”

Lại giới thiệu cho Lâm Khê về những người trong phòng.

Trịnh Thanh Thanh là một cô gái thông minh hoạt bát.

Cô bé cười tủm tỉm, cũng giống như đã quên đi chuyện trước đó, chỉ nhìn Lâm Khê: “Chị Lâm, chị thật xinh đẹp, ngày hôm qua anh trai em trở về, hỏi anh ấy cái gì cũng hỏi không được, chỉ nói là anh hai Lương đối xử với chị rất tốt. Em còn đang suy nghĩ, mắt anh hai Lương vẫn luôn mọc trên đỉnh đầu, hung dữ như vậy, cũng chưa bao giờ nhìn người khác nhiều hơn chút. Trước kia em còn tưởng rằng anh ấy sẽ vĩnh viễn không cưới vợ đấy, hiện tại thế mà lại biết đối xử tốt với một cô gái, đúng là trời đổ mưa đỏ. Lúc đó em còn không tin đâu, bây giờ tận mắt nhìn thấy, xem như đã tin rồi.”

Lời này đúng là đánh vào mặt người người khác.

Trong phòng còn có một người từng cùng với Lương Triệu Thành bàn chuyện cưới hỏi, hoặc là ngoại trừ Lương Triệu Thành, hai nhà đều cho rằng đang bàn chuyện cưới hỏi cho Dung Hoa An.

Vẻ mặt mẹ của Dung Hoa An lập tức suy sụp.

Bà Trịnh đã từ trong khiếp sợ hoàn hồn lại, duỗi tay đánh Trịnh Thanh Thanh, nhẹ giọng trách mắng: “Ăn nói kiểu gì đấy?”

Mắng xong lại dịu dàng nói với Lâm Khê: “Cô Lâm, Thanh Thanh nói chuyện không biết lớn nhỏ, không lựa lời, cháu đừng so đo với nó.”

Sau đó lại nói cảm ơn: “Cũng may là có vé của cháu và Triệu Thành, bằng không năm nay thằng Siêu sợ là lại không về nhà ăn tết được, càng không thể ở lại nhà nhiều ngày như vậy. Cha thằng bé rất nghiêm khắc, lần này là bởi vì Triệu Thành nên mới đồng ý để nó ở nhà thêm vài ngày đấy.”

“Không có gì đâu ạ.”

Lâm Khê cười nói: “Cháu còn phải cảm ơn anh ấy, trên đường đi bọn cháu mang không ít hành lý, còn có em trai cháu nữa, cả hành trình may mà có Trịnh Siêu chăm sóc, chúng cháu còn đang suy nghĩ lúc nào có thời gian thì tới nhà cảm ơn đây ạ.”

Bà Trịnh: “Đây là điều thằng bé nên làm, nó rất thích Tiểu Dã, về nhà còn kể với bác mấy lần, các cháu có thời gian thì đưa Tiểu Dã đến nhà bác chơi.”

Lâm Khê lại khen Trịnh Thanh Thanh: “Thanh Thanh rất dễ thương, cháu cũng cảm thấy Triệu Thành hung dữ quá chừng, chỉ có Thanh Thanh nói như vậy cháu mới thấy được chút an ủi, em nói nhiều với chị một chút, không sao đâu.”

Khen khiến cho Trịnh Thanh Thanh bật cười thành tiếng.

Cô ấy vốn nói những lời lúc trước là do ngứa mắt Dung Hoa An, mùng một Tết chạy tới nhà người khác, nhìn vợ chồng người ta bên nhau, còn gọi một tiếng “anh Triệu Thành”, đây không phải có bệnh sao? Vì vậy nói những lời ban nãy quả thực là cố ý ám chỉ Dung Hoa An, lúc này nghe thấy câu nói của Lâm Khê, cảm thấy vô cùng thích thú, vô cùng vui vẻ.

Hai mẹ con nhà họ Trình và Lâm Khê tôi một câu cô một câu, trong đó còn có Tôn Văn Anh góp lời, hai mẹ con nhà họ Dung bị đối xử lạnh nhạt.

Lương Tuyết Đình cũng có mấy lần muốn lên tiếng, nhưng bị Chu Vấn Bình ra hiệu ngăn lại.

Quan hệ giữa mẹ con nhà họ Dung và nhà họ Lương trước giờ vốn gần gũi, gần gũi hơn quan hệ giữa phụ nữ hai nhà họ Trịnh và họ Lương.

Quân đoàn trưởng Trịnh và tướng quân Lương có quan hệ rất tốt, nhưng phụ nữ hai nhà không thân thiết nhau.

Hai mẹ con nhà họ Dung vốn muốn thám thính tình hình, thuận tiện ra uy với Lâm Khê, khiến cô không thoải mái, nhưng chẳng ngờ mẹ con nhà họ Trịnh tới, vốn tưởng rằng nhà họ Lương là sân nhà của bọn họ, ai dè bị người ta đ.â.m chọc cho chẳng nói lên lời.

Thím Thu người được bọn họ đút lót nhiều năm nay, bởi vì mở cửa bị Lương Triệu Thành nhìn, đem trà đem bánh lên đều uể oải, không nói năng gì.

Theo như bố trí trong tưởng tượng của bọn họ, tất cả mọi người đều vây quanh bọn họ, vây quanh Hoa An, cho Lâm Khê ra rìa khiến cô thấy nhục nhã, tình cảnh đó hoàn toàn không xuất hiện.

Tuy nhiên bọn họ nói được mấy câu thì Lương Triệu Thành đi ra từ phòng tướng quân Lương trên lầu, gật đầu với Tôn Văn Anh rồi nhìn Lâm Khê.

Tôn Văn Anh đẩy Lâm Khê nói: “Chắc là cha gọi em lên trên đó.”

Lâm Khê liền nói với mẹ con nhà họ trịnh: “Bác Trịnh, Thanh Thanh, vậy cháu lên lầu trước ạ.”

“Đi đi.”

Bà Trịnh nói: “Hai mẹ con bác tới cảm ơn cháu và Triệu Thành, cũng nên về rồi, hai đứa buổi chiều rảnh thì đưa Tiểu Dã tới nhà bác chơi, bà nội Thanh Thanh cũng muốn gặp cháu nữa. Tuy nhiên nếu chiều nay không có thời gian thì hôm khác cũng được.”

Lâm Khê đồng ý rồi lại lên tiếng cáo từ sau đó lên lầu.

Trong lúc đó hoàn toàn bỏ qua hai mẹ con nhà họ Dung.

Lâm Khê lên lầu, bà Trịnh cũng đưa Trịnh Thanh Thanh cười tươi như hoa nói tạm biệt.

Lâm Khê và hai mẹ con nhà họ Trịnh vừa đi, bầu không khí của phòng khách trở nên lạnh lẽo.

Sắc mặt của mẹ Dung có thể nói là khó coi.

Dung Hoa An cúi đầu, khuôn mặt ấm ức và khó chịu.

Tôn Văn Anh biết hai mẹ con nhà họ Dung và hai mẹ con Chu Vấn Bình có thể muốn nói chuyện với nhau, cô ấy chỉ cần chăm sóc Lâm Khê cho tốt, những việc khác không muốn quản. Lâm Khê lên lầu rồi, hai mẹ con nhà họ Trịnh cũng đi rồi, cô ấy cũng đứng lên cười nói: “Dì Chu, dì nói chuyện với chủ nhiệm Vương một lát nhé, cháu vào phòng bếp xem có gì cần giúp không.”

Tôn Văn Anh vừa đi.

Chu Vấn Bình cũng không nói chuyện với mẹ Dung đang mặt mày khó coi, chỉ kéo tay Dung Hoa An, nói dịu dàng: “Hoa An, cháu cũng nhìn thấy rồi, chuyện trước đây thôi thì bỏ qua đi, quả thực là, ầy.”

Một câu nói khiến cho Dung Hoa An suýt rơi nước mắt, nhưng cô ta vẫn hít mũi nhẫn nhịn, nặn ra một nụ cười: “Cháu biết, dì Chu, chuyện này không liên quan đến dì, dì cũng không quản được chuyện của anh ấy.”

Mẹ Dung bỗng nhiên chen vào: “Tuyết Đình, tình hình của Hoa An không tốt, cháu đưa con bé vào phòng cháu nghỉ ngơi một lát, cô nói chuyện với mẹ cháu mấy câu.”