Nhà họ Lương dọn đến đại viện này đã nhiều năm.
Tuy rằng thời gian ở nhà của Lương Triệu Thành không nhiều lắm, nhưng người quen biết anh cũng không ít.
Anh đưa Lâm Khê xuống dưới đi dạo, dọc theo đường đi không tránh được có rất nhiều người chào hỏi với anh, khi chào hỏi, điều quan trọng nhất vẫn là đánh giá Lâm Khê.
Không chỉ là đánh giá cô con dâu mới của nhà họ Lương.
Mà chuyện Lương Triệu Thành kết hôn lúc trước, khiến cho người ở trong đại viện đều bàn tán nhiệt tình, chủ yếu là người trong đại viện đều biết chuyện của anh và Dung Hoa An.
Lương Triệu Thành ở nơi này, thật ra quan hệ giữa anh và Dung Hoa An cũng không có bất cứ chuyện gì, nhưng dù sao anh cũng đã lâu không ở nhà, người trong đại viện mắt thấy nhà họ Dung và nhà họ Lương lui tới gần nhau, Dung Hoa An ba ngày thì hết hai ngày chạy qua nhà họ Lương một lần, gần như tự cho mình là con dâu nhà họ Lương, nghe nói còn nhiều lần đến tận bộ đội để hỏi thăm.
Đến nỗi ngay cả mấy người bạn anh em thân thiết của Lương Triệu Thành có biết sự thật, nhưng vậy thì thế nào?
Thời điểm tướng quân Lương bệnh nặng, vẫn luôn nhắc mãi tới chuyện kết hôn giữa hai người, tóm lại, mối hôn sự này, ý kiến của cậu hai nhà họ Lương như thế nào cũng không quan trọng, cho dù anh có nguyện ý hay không thì cuối cùng cũng phải kết hôn.
Kết quả, kết quả như một quả b.o.m nổ chậm, người không nói gì với người trong nhà, trực tiếp ở bên ngoài kết hôn với người khác, còn mang người trở về.
Mọi người trong đại viện nghị luận về chuyện này không ít.
Hiện tại người ta mang theo cô vợ nhỏ mà bọn họ bàn tán đi dạo ở dưới lầu đi, cô vợ kia còn ôm cánh tay cậu hai nhà họ Lương, mọi người nhìn thấy, đương nhiên đều tiến lên lớn tiếng chào hỏi: “Triệu Thành, trở về ăn tết à?”
Thật ra Lương Triệu Thành cũng không nhận ra tất cả bọn họ, chỉ đơn giản gật đầu xem như chào hỏi lại, nói một câu: “Xin chào.”
Lâm Khê vẫn luôn mỉm cười mà đứng bên cạnh Lương Triệu Thành, xem tình huống cũng gật đầu đáp lại, hoặc là nói một câu: “Chào cô chú, anh chị, năm mới vui vẻ, cung hỉ phát tài.”
Ở đây có rất nhiều người đều quen biết với nhà họ Dung, trong lòng cũng vì Dung Hoa An mà bênh vực kẻ yếu.
Ánh mắt bọn họ khi nhìn Lương Triệu Thành nhiệt tình chân thành, nhưng vừa quay đầu nhìn về phía Lâm Khê lại là ánh mắt bắt bẻ phán xét, Lâm Khê đều coi như không biết gì.
Cô chỉ đứng đó ôm cánh tay của Lương Triệu Thành, hào phóng mặc người đánh giá.
Hai người lúc bình thường ở bên ngoài, Lương Triệu Thành sẽ không cho cô tùy ý ôm cánh tay, nhưng lần này cũng không biết là vì thời tiết quá lạnh, hay là do nguyên nhân gì khác, lúc cô ôm cánh tay anh, anh cũng mặc kệ cô ôm lấy chính mình.
Có điều phần lớn những người đi tới chào hỏi ban đầu đều mang theo nghi hoặc, nhưng thời điểm lại đều cười tủm tỉm, thật sự là nụ cười của Lâm Khê làm người ta có thiện cảm, hơn nữa miệng lại ngọt, chẳng sợ cô chỉ nói một câu chào hỏi với bọn họ, cũng làm người nghe cảm thấy thoải mái.
Dù sao bọn họ cũng chỉ là nhiều chuyện mà thôi.
Lại thêm một người tới chào hỏi rời đi, Lương Triệu Thành hơi cúi thấp đầu nói với cô: “Chút nữa đi đến khu hồ nước ở đằng sau sẽ không còn nhiều người nữa.”
Lâm Khê quay đầu nhìn anh, mang theo chút tươi cười giảo hoạt, sau đó thấp giọng nói: “Rất vui mà, em thích kéo anh đi chào hỏi với người ta, nói cho nhóm bà con hàng xóm của anh biết, anh là người đàn ông của em.”
Cô vừa nói khóe miệng vừa nâng lên, lông mày cũng nhếch lên, đôi mắt cong cong, che dấu không được ý cười còn mang theo một chút kiêu ngạo.
Tim Lương Triệu Thành “thịch” một tiếng, tâm sự tích tụ từ tối hôm qua có trút bỏ như thế nào cũng không tan trong nháy mắt đã bay đi, anh nhìn chằm chằm cô rồi đột nhiên cười một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía trước: “Đi thôi.”
Sau đó hai người đi đến cái hồ đằng sau đại viện dạo một vòng, trên đường đi anh lại giới thiệu cho Lâm Khê những chỗ thú vị trong đại viện.
Cái đại viện này giống như một cái xã rất lớn, tất cả phương tiện đều an toàn, sống ở chỗ này, sẽ không phải lo về bất cứ thứ gì liên quan đến vấn đề an ninh.
Cứ đi dạo như vậy, lúc đến nhà họ Lương đã là 11 giờ trưa.
Lúc này nhà họ Lương đã có vài khách đến thăm.
Không chỉ có Dung Hoa An tiếng tăm lẫy lừng và mẹ của cô ta, bà Dung.
Còn có mẹ của Trịnh Siêu, bà Trịnh, cùng với em gái của Trịnh Siêu, Trịnh Thanh Thanh.
Người một nhà Dung Hoa An vào mùng một mỗi năm đều sẽ đến chúc tết nhà họ Lương, năm nay còn thiếu cha của Dung Hoa An, tham mưu trưởng Dung, vì vậy bọn họ ở chỗ này cũng không phải có gì ngạc nhiên.
Nhưng mẹ và em gái của Trịnh Siêu là bà Trịnh và Trịnh Thanh Thanh sao lại ở đây?
Bởi vì cũng giống những người khác trong đại viện, nhà họ Trịnh cũng từng nghe nói qua rất nhiều lời đồn.
Hơn nữa Trịnh Siêu lại cùng Lương Triệu Thành và Lâm Khê cùng nhau trở về, cùng ngồi một chuyện xe lửa hơn ba mươi tiếng đồng hồ. Ngày 30 Tết, bọn họ không thể chạy ngay qua nhà họ Lương để xem Lâm Khê, nên đương nhiên cũng nhịn không được mà hỏi Trịnh Siêu.
Trịnh Thanh Thanh năm nay 17 tuổi, tuổi còn nhỏ, nói chuyện cũng không có kiêng kỵ điều gì, trực tiếp hỏi anh hai mình, nói: “Anh hai, anh hai Lương thật sự là bị ép cưới vợ sao? Nhưng anh hai Lương không phải loại người như thế, nhà họ Dung và nhà họ Lương cùng nhau liên thủ ép anh ấy, anh ấy cũng không cưới Dung Hoa An.”
Nhà họ Trịnh không giống với nhà của những người khác.
Nhà họ Trịnh và nhà họ Lương là cùng nhau tới từ một địa phương, cùng nhau dọn đến đại viện, hai nhà quen biết nhau đã hơn ba mươi năm, ngược lại là nhà họ Dung, bọn họ cũng chỉ mới quen biết hơn mười năm sau mà thôi, cho nên đối với chuyện của hai nhà Dung Lương muốn kết thân cũng biết khá nhiều hơn so với những người khác.
Nhưng không giống với người bên ngoài chính là, nhà họ Trịnh là đứng ở bên phía Lương Triệu Thành.
Bởi vì hai nhà Trịnh Lương đã quen biết từ thời Ngụy, năm đó Trịnh Quân Trường và tướng quân Lương mới chỉ là đại đội trưởng và tiểu đội trưởng, lúc đó bà Trịnh là bạn thân của Nguyễn Song Ngưng mẹ ruột của Lương Triệu Thành.
Sau đó Lương Triệu Thành cũng là bạn thân từ nhỏ cùng đánh nhau mà lớn với con trai cả nhà họ Trịnh gia, Trịnh Hành.
Dung Hoa An của nhà họ Dung coi trọng Lương Triệu Thành, bởi vì tham mưu trưởng Dung đã từng cứu tướng quân Lương ở trên chiến trường. Nhà họ Dung lại yêu cầu muốn kết thân với nhà họ Lương, làm cho Lương Triệu Thành xuất ngũ sớm về nhà, cuối cùng còn cãi nhau với người trong nhà đến mức bỏ đi tới Tân An, những chuyện này người ngoài không biết, nhưng nhà họ Trịnh lại biết hết toàn bộ.
Đến khi Lương Triệu Thành kết hôn, nhà họ Dung còn rải ra đủ loại tin đồn trong đại viện, mặc kệ là bà ngoại Trịnh hay bà Trịnh đều có chút khinh thường nhà họ Dung.
Lúc này Trịnh Thanh Thanh lại hỏi anh hai cô ấy, ánh mắt của người trong nhà cũng đều nhìn về phía Trịnh Siêu.
Trịnh Siêu vẫn luôn ở bộ đội, không biết những tin đồn lung tung rối loạn trong đại viện, nghe xong những lời em gái mình nói, anh ấy còn kinh ngạc trong chốc lát, sau đó duỗi tay gõ lên đầu em gái.
“Nói hươu nói vượn cái gì vậy, em nghe ở đâu đấy hả, anh Triệu Thành và chị dâu có tình cảm rất tốt.”
Nói xong ngẩng đầu nói với mẹ mình: “Mẹ, vợ của anh Triệu Thành rất giống với dì Nhạc, anh Triệu Thành còn bảo con lấy ảnh của dì Nhạc ra cho anh ấy nhìn xem. Mẹ, dì Nhạc có người thân nào ở Tân An không?”
Bà Trịnh sửng sốt, nhưng người có nhiều điểm tương tự, bề ngoài giống thì cũng không có gì kỳ lạ.
Bà ấy lắc đầu nói: “Trước kia chưa từng nghe nói qua.”
Có điều dì Nhạc trong miệng của con bà ấy là Nhạc Minh Tư, năm đó là người đẹp có tiếng trong quân khu Xuân Thành, người nhà họ Nhạc sinh ra rất nhiều người đẹp, nếu nói cô gái kia giống Nhạc Minh Tư, vậy diện mạo hẳn là không tồi.
Tuy nói tướng mạo có nhiều điểm tương tự, nhưng trong lòng vẫn dâng lên lòng tò mò, cho nên từ sáng sớm mùng một đã tới tận nhà họ Lương chúc Tết.
Sau đó lại trùng hợp còn gặp được mẹ con nhà họ Dung.
Trịnh Thanh Thanh cười kêu một tiếng "chị Hoa An", cười đến mức làm Dung Hoa An có chút không thoải mái.
Bên này hai mẹ con nhà họ Dung, hai mẹ con nhà họ Trịnh và hai mẹ con nhà họ Lương cùng với Tôn Văn Anh đang ngồi trên sô pha vừa xem kịch trên TV vừa trò chuyện, Lương Triệu Tháng đưa Lâm Khê tới cửa.
Vẫn là thím Thu ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, ánh mắt của mấy người trong nhà đều nhất trí mà nhìn ra cửa, sắc mặt không đồng nhất, thật sự đặc sắc.
Sắc mặt hai mẹ con nhà họ Dung đương nhiên rất khó coi.
Nhưng trên mặt bà Trịnh lại là khiếp sợ, bởi vì cho dù con trai đã nói qua Lâm Khê có chút giống với Nhạc Minh Tư, nhưng bà ấy cũng chỉ tưởng là có chút giống thôi, chứ không phải như bây giờ. Thím Thu mở cửa, Lâm Khê đi vào nhà, bà ấy như chợt vừa nhìn thấy một Nhạc Minh Tư thời còn trẻ, chỉ thay đổi một bộ quần áo đi vào mà thôi.
Chỉ là chờ đến khi nhìn kỹ lại, mới thấy ngũ quan và khí chất có rất nhiều chỗ bất đồng, chỉ là cái liếc mắt vừa rồi, thật sự là quá kinh ngạc.
Chu Vấn Bình mất tự nhiên.
Lương Tuyết Đình lại không giấu được sự chán ghét và khinh thường cùng với cảm giác cao cao tại thượng, mẹ cô ta còn chưa nói cho cô ta biết chuyện nghe được ở chỗ tướng quân Lương.