Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 118




Chờ đến khi Trịnh Siêu rời đi, Lâm Khê nhịn không được nhỏ giọng hỏi Lương Triệu Thành: “Anh Lương, anh vào thời còn trẻ cũng có dáng vẻ thẹn thùng nhút nhát như anh ấy sao?”

Lương Triệu Thành:???

Trong tàu có máy sưởi, tàu một đường hướng về phía bắc, độ ấm trong toa tàu cũng không có biến hóa, thậm chí đến sáng sớm hôm sau tỉnh lại toàn bộ toa tàu vẫn còn cảm giác dễ chịu ấm áp, chỉ là trên cửa sổ pha lê lại bám một tầng hơi nước thật dày.

Trần Dã đứng lên cầm khăn lau kính, sau đó la lên một tiếng, sợ tới mức Lâm Khê thiếu chút nữa từ trên giường tầng lăn xuống.

Cô ngồi dậy, còn có chút ngái ngủ, hỏi Trần Dã: “Làm sao vậy? Có chuyện gì thế?”

“Tuyết rơi kìa.”

Trần Dã quay đầu lại nhìn cô, rồi lại nằm bò trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nói: “Thật nhiều tuyết, bên ngoài toàn bộ đều là màu trắng.”

Trong giọng nói của cậu tràn đầy hưng phấn.

Lâm Khê nghe xong cũng tò mò, người trẻ tuổi ai lại không thích tuyết chứ? Cầm quần áo phủ thêm rồi đi xuống giường, giống như Tiểu Dã cùng nhau nhìn ra bên ngoài.

Trần Dã lại nói: “Nhưng một chút cũng không lạnh.”

“Em ngốc đấy à?”

Lâm Khê chê cười cậu: “Máy sưởi trong tàu còn đang sưởi mà, chờ buổi chiều xuống xe rồi đi ra ngoài thử xem có lạnh hay không.”

Trần Dã nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô, nhưng căn bản mặc kệ cô, quay đầu lại nhìn ra bên ngoài còn tràn đầy hưng phấn.

Hai cái giường phía dưới đều trống không, Lâm Khê nhìn đồng hồ, cũng mới hơn 7 giờ.

Lâm Khê đã xem qua bản đồ trạm dừng, lúc này hẳn là sắp đến Thương Khâu, có phải toàn bộ phương bắc đều có tuyết rơi đúng không?

Cô sửa sang lại quần áo một chút, sau đó đi đến toilet rửa mặt, chờ qua một lát phỏng chừng người lại nhiều lên, rửa mặt xong lại túm Trần Dã đi qua toa ăn uống ở cách vách. Quả nhiên là nhìn thấy Lương Triệu Thành và Trịnh Siêu đang ngồi ở bên kia ăn sáng, bữa sáng rất đơn giản, là trứng luộc nước trà, nhưng Lâm Khê ăn rất ngon miệng.

Quả nhiên không bao lâu đến Thương Khâu, Trần Dã vụt ra ngoài muốn đi xuống chơi, Lâm Khê chỉ kịp nói với cậu một câu: “Tàu chỉ dừng có bốn phút thôi đó, chỉ được đứng ở cửa nhìn một cái thôi, đừng xuống tàu.” Nói xong người đã không còn, chưa kịp nhắc cậu khoác thêm áo lông vũ rồi hẵng đi!

Qua một lát sau, Trần Dã mang theo cái mũi và lỗ tai đều đỏ bừng trở về, cậu còn tưởng rằng chị cậu lại muốn cười nhạo cậu một hồi, nhưng lúc này Lâm Khê lại chỉ lấy áo khoác lông vũ bao lấy cậu, chờ trên người ấm lại rồi mới cởi ra.

Tuy nói là phải ngồi trên xe lửa hơn ba mươi tiếng đồng hồ, nhưng nhiều người đi cùng nên thời gian trôi qua cũng rất nhanh.

Cùng nhau đánh bài, trò chuyện một lát, lại ngủ một giấc, rất nhanh đã đến trạm xe lửa.

Lương Triệu Thành đã nói là không cần đón, nhưng tướng quân Lương vẫn kêu tài xế đến chờ ở bên ngoài.

Người nhà Trịnh Siêu bên kia cũng cử người tới đón, hai bên xuống ga tàu hỏa liền cáo biệt.

Tài xế nhà họ Lương sau khi đón được người còn quan sát Lâm Khê một phen.

Vợ ông ta cũng làm giúp việc ở nhà lớn, đã nhiều lần hỏi qua ông ta rằng: “Nghe nói cậu hai nhà tướng quân Lương cưới một cô gái mồ côi ở Tân An phải không? Nghe nói là bởi vì bà nội của cô gái mồ côi trước kia là bảo mẫu của nhà vợ Lương tướng quân, sau đó lại chiếu cố cậu hai nhà họ Lương mấy năm, nên lúc sắp qua đời đã dùng ân tình buộc cậu hai nhà họ Lương cưới cô cháu gái? Có phải là sự thật hay không? Thật đáng tiếc cho cô gái nhà tham mưu trưởng Dung, rõ ràng là một cuộc hôn nhân tốt, lại bị người khác làm cho rối tung lên.”

Tài xế tuy rằng là tài xế của tướng quân Lương, nhưng ông ta đối với chuyện của Lương Triệu Thành cũng không rõ lắm, ông ta mắng vợ mình vài câu, kêu bà ta đừng nghe những lời đồn ở bên ngoài.

Ngoài miệng thì ông ta mắng vợ mình như vậy, nhưng bên tai nghe nhiều những lời này, cũng dần dần tin theo.

Cho nên lúc nhìn thấy Lâm Khê nhịn không được mà nhìn nhiều thêm vài lần.

Thật ra không chỉ ông ta, ngay cả tài xế nhà Trịnh Siêu lúc đến chào hỏi rồi trước khi rời đi cũng quan sát chị em Lâm Khê một phen.

Tài xế để Lương Triệu Thành ngồi ở ghế phụ đằng trước, Lương Triệu Thành lại quay đầu nói với Tiểu Dã: “Phía trước tầm nhìn tốt, em ngồi ở phía trước đi.”

Tiểu Dã đương nhiên nghe lời làm theo.

Sau khi xe bắt đầu chạy, Lâm Khê nghiêng đầu thấp giọng nói chuyện với Lương Triệu Thành: “Anh ở trong nhà lớn của các anh có phải rất có danh tiếng không? Em thấy ở bên này khẳng định là có không ít người bàn luận về vợ anh.”

Cô đương nhiên chú ý tới ánh mắt nhìn trộm cô của hai người tài xế, trong mắt bọn họ không phải là thuần túy tò mò về cô, mà là một ánh mắt phức tạp xem lẫn sự ngoài ý muốn, giật mình và kinh ngạc

Tài xế nhà họ Lương như vậy cũng thôi đi, nhưng ngay cả tài xế nhà họ Trịnh cũng như vậy nên hiển nhiên người trong nhà lớn này cũng tuyên truyền không ít những lời đồn có liên quan tới cô.

Lương Triệu Thành nghe được câu “vợ anh” của cô, giọng cô rất nhỏ nhẹ, ước chừng là bởi vì nói thầm, nên khi câu nói kia truyền đến lỗ tai là có thể nghe thấy giọng điệu cực thấp lại mềm mại, như muốn tan ra.

Anh duỗi tay ôm lấy cô: “Không có gì, không cần phải để ý.”

Lâm Khê mím môi cười, lại “ừm” một tiếng.

Tài xế liếc mắt nhìn lướt qua kính chiếu hậu nhìn, động tác trên tay thiếu chút nữa sợ tới mức trượt một cái.

Đây mà là thực sự bị người khác dùng ân tình ép buộc cưới một cô gái mồ côi sao?

Lương Triệu Thành ngẩng đầu nhìn ông ta, nói: “Trước tiên hãy đưa chúng tôi tới khách sạn đã.”

Tài xế còn chưa có hoàn hồn lại đã lên tiếng đáp ứng, nhưng đáp ứng xong mới nhớ tới lời dặn của phó đoàn trưởng Chu vợ của của tướng quân Lương rằng hãy dẫn bọn họ về thẳng nhà nghỉ ngơi, nên vội nói lại: “Trời đã tối rồi, hay là về nhà nghỉ ngơi trước một chút, thu dọn hành lý rồi tôi đưa mọi người đến khách sạn được không ạ?”

“Đi khách sạn.” Lương Triệu Thành lặp lại lời nói.

Tài xế không lên tiếng.

Tài xế đưa bọn họ đến khách sạn trước rồi mới trở về.

Lâm Khê vào phòng của khách sạn, lại lần nữa rửa mặt chải đầu một chút, thay đồ chăm chút toàn thân từ đầu tới đuôi đến khi thay đổi hoàn toàn mới cùng Lương Triệu Thành ra cửa.

Lương Triệu Thành cảm thấy không cần thiết, ở trong mắt anh, cho dù cô không đổi, thì toàn thân cũng mang theo hào quang.

Tuy nhiên, nếu cô muốn đổi thì anh sẽ chấp nhận ngồi ở một bên kiên nhẫn mà chờ cô, một chút cảm giác không kiên nhẫn nào cũng không có, còn riêng Trần Dã từ khi đến khách sạn đã kêu nhà ăn mang lên hai phần điểm tâm, để cậu từ từ ăn.

Sau một hồi chải chuốt như vậy, đợi tới khi ra cửa đã 6 giờ rưỡi, trời đã tối toàn toàn.

Hơn 6 giờ bốn mươi mới đến được nhà họ Lương.

Lúc đó đã đến giờ ăn cơm, phòng khách nhà họ Lương ngồi đầy người, tràn ngập không khí ăn tết, vừa vui vẻ vừa náo nhiệt.

Mở cửa cho bọn họ là một bà lão hơn 50 tuổi, bà ta nhìn Lương Triệu Thành lại nhìn lướt qua Lâm Khê cùng Trần Dã ở đằng sau, sau đó “ôi” một tiếng: “Triệu Thành à, sao giờ này các cháu mới trở lại, không phải 4 giờ hơn xe lửa đã đến rồi sao? Như thế nào lại bây giờ mới tới, cả nhà đều chờ các cháu đấy.”

“Thím Thu.”

Lương Triệu Thành gọi bà ta một tiếng, sau đó quay đầu giới thiệu cho Lâm Khê và Tiểu Dã: “Người này là thím Thu.”

Trước khi tới đây anh đương nhiên đã giới thiệu sơ qua cho Lâm Khê và Trần Dã về các thành viên trong nhà họ Lương.

Thím Thu này là dì giúp việc ở nhà họ Lương, nhưng cũng không chỉ đơn giản là dì giúp việc bình thường, mà toàn bộ người nhà của bà ta cũng làm giúp việc cho nhà họ Lương. Sau khi mẹ của Lương Triệu Thành qua đời đã tới nhà họ Lương hỗ trợ, đã ở nhà họ Lương hơn hai mươi năm, Lương Hằng Nghị và Lương Triệu Thành còn tốt, nhưng sau này mẹ kế sinh ra hai đứa con, một trai một gái. Có thể nói bọn chúng đều là được thím Thu chăm sóc mà lớn, tướng quân Lương tướng quân cũng vô cùng tôn trọng bà ta, cho nên địa vị của bà ta ở nhà họ Lương cũng có thể so với trưởng bối.

Lâm Khê cười một tiếng chào hỏi, còn Tiểu Dã chỉ đơn giản gật đầu.

Thím Thu lúc này mới lại quay đầu nhìn Lâm Khê cùng Tiểu Dã, nụ cười trên mặt phai nhạt, đôi mắt mang theo chút đánh giá.

Cũng không biết có phải do bà ta làm ở nhà họ Lương lâu rồi hay không, tuy rằng chỉ là làm giúp việc ở nhà họ Lương, nhưng khi đối mặt với khách tới nhà, trên người cũng dâng lên một cỗ khí thế.

Bà ta gật đầu nói: “Vào đi, đồ ăn đều đã nấu xong, cả nhà đều đang chờ, Tiểu Vệ đã chờ không kịp, bảo muốn ăn cơm rồi đấy.”

Tiểu Vệ là con trai của anh trai Lương Triệu Thành, Lương Hằng Nghị, năm nay 6 tuổi.

Nhưng thím Thu vừa mới nói xong, đằng sau đã nhảy ra một cậu nhóc, giọng nói trong trẻo: “Bà Thu, ai bảo muốn ăn cơm chứ, cháu không có, bà muốn ăn cơm thì cũng đừng đổ cho cháu.”

Nói xong liền lớn tiếng hô một tiếng chú hai, sau đó tò mò mà nhìn thoáng qua Lâm Khê và Trần Dã, lại có chút thẹn thùng mà gọi “thím hai”, sau đó nhanh chóng nhìn về phía Trần Dã, cười vẫy tay chào hỏi, rồi không nói gì nữa.

Đằng sau có một người phụ nữ trẻ tuổi đi theo cậu bé, kêu Lương Triệu Thành một tiếng “em hai”, sau đó ấn đầu vai Lương Vệ, thân thiện nhìn về phía Lâm Khê, tươi cười ấm áp: “Em dâu hai à, mọi người mau vào đi, bên ngoài lạnh, sẽ bị cảm lạnh mất.”

Vừa nhường đường tiếp đón bọn họ vào nhà, vừa quay đầu nói với thím Thu cười nói: “Tiểu Vệ thì đói cái gì, em hai và em dâu hai mang theo em trai ngồi xe lửa hơn ba mươi tiếng đồng hồ, đi lại trong khi trời đổ tuyết lớn, cũng không nói đói, Tiểu Vệ mà cũng xứng nói à?”

Là vợ của Lương Hằng Nghị, Tôn Văn Anh.