Lúc này Lương Triệu Thành đưa Lâm Khê và Trần Dã trở về thành phố Bắc đón Tết, vốn dĩ là thương lượng để phòng ngủ cho Lương Triệu Thành và Lâm Khê ở, còn Trần Dã thì ở cùng phòng với Lương Vệ.
Nhưng Lương Triệu Thành trực tiếp nhắc đến chuyện ở lại nhà cũ bên kia, trong lòng tướng quân Lương tuy rằng không dễ chịu, nhưng tuổi tác ông ấy cũng lớn rồi, vào lúc này cũng không muốn cùng con trai cãi nhau cho nên vẫn là thỏa hiệp, để cho bọn họ ở phòng tiếp khách.
“Được.”
Lương Triệu Thành cũng không phản đối: “Vậy cứ ở đấy hai ngày trước đi.”
Lúc Lương Triệu Thành gọi điện thoại thì Lâm Khê vẫn luôn ngồi xếp bằng trên ghế sô pha nhìn anh.
Anh tắt điện thoại rồi cô vẫn nhìn anh nhưng lại không nói gì.
Anh nói với cô: “Nhà cũ bên kia cách nhà lớn có chút xa, mấy ngày này thành phố Bắc đang có tuyết rơi lớn, đường đi của ngoại thành cũng không dễ đi. Sau khi chúng ta đến thì cứ ở trong phòng tiếp khách của nhà lớn trước, đợi qua hai ngày thời tiết tốt hơn chút, chúng ta lại đi nhà cũ bên kia ở nhé?”
Nếu như tuyết rơi rất lớn, đêm ba mươi Tết ăn xong bữa cơm tất niên hình như cũng không có khả năng từ một vùng ngoại thành này đến một vùng ngoại thành khác.
“Vâng, thật ra cứ ở trong phòng tiếp khách cũng được.”
Lâm Khê cười nói: “Nhà cũ bên kia thì chúng ta có thời gian đi xem xem là được rồi, thời tiết lạnh như vậy, em cũng sợ em chịu không nổi.”
Ngày thường cô có chút yểu điệu, nhưng thật ra cũng không phải là không chịu nổi khổ, không chịu nổi mệt nhọc, lúc trước khi còn vẽ tĩnh vật cũng phải thường xuyên chạy khắp nơi. Cô có thể thỉnh thoảng chịu khổ chịu mệt nhưng chưa chắc có thể chịu được lạnh nha, thành phố Bắc lạnh như nào cô cũng biết, hơn nữa anh nói nhà cũ còn chưa chắc đã có lò sưởi, ở đấy mấy ngày, ăn cơm có thể ăn ở ngoài nhưng còn giặt quần áo, nghĩ đến thôi là thấy lạnh rồi.
Lương Triệu Thành “ừ” một tiếng, nói: “Đến lúc đó xem tình hình thế nào đã.”
Anh lại hỏi cô: “Lúc nãy em đang nhìn cái gì vậy?”
Lúc anh nói rất dịu dàng mà nhìn cô, trái tim Lâm Khê chợt loạn nhịp.
Bởi vì vẻ ngoài của anh mạnh mẽ, lúc không cười thì sẽ tự nhiên có một biểu cảm lạnh lùng, nhưng ánh mắt lúc nhìn cô, Lâm Khê trong chốc lát có thể nắm bắt được một sự dịu dàng trong đó chỉ dành cho bản thân cô. Cái kiểu dịu dàng trong nét nghiêm khắc này vẫn luôn đặc biệt xuyên vào trái tim cô, đương nhiên cũng có khả năng là bởi vì cô thích anh.
Lâm Khê cứ như vậy nghĩ mà cười lên.
Cô nhìn anh rồi cười, đôi mắt giống như làn nước mùa thu được rải bằng những lân tinh nhỏ vụn, vừa tĩnh lặng vừa xinh đẹp, anh nhịn không được giơ ta ra mê mẩn, ngón tay cái xoa xoa xương lông mày của cô.
Lâm Khê ghét bỏ tránh anh, cô hỏi: “Anh muốn nghe lời thật lòng hay lời dối lòng?”
Lại là thật hay giả.
“Đều nghe.” Anh nói.
Lâm Khê nhào vào trong lòng anh, cố gắng cười thầm trong lòng anh một lúc mới ngẩng đầu lên nói: “Lời nói dối là anh trông đẹp trai như này, dáng vẻ mặt lạnh nói chuyện cũng rất mê người, em nhịn không được muốn nhìn anh thêm một vài cái nữa sau đó cứ nhìn chằm chằm vào anh luôn.”
“Thế còn lời nói thật thì sao?”
“Lời nói thật là, anh Lương à, không phải anh đã sớm quyết định mấy ngày đầu chúng ta qua đó thì ở trong phòng tiếp khách rồi sao, nhưng lúc gọi điện nói chuyện với bác, anh vẫn tỏ vẻ lạnh lùng rồi nói với giọng kiên định khiến không ai có thể nghi ngờ rằng chúng ta xuống xe xong sẽ trực tiếp đi thẳng về nhà cũ ở?”
Cô hỏi anh: “Anh cố ý phải không?”
Nếu như anh mà trực tiếp nói sẽ ở trong phòng tiếp khách, nói không chừng bên kia sẽ không cho anh về nhà họ Lương ở nữa.
Trước đây cô cảm thấy, cái con người này thẳng đến nỗi một chút vòng vo cũng không có, nói chuyện thì rất biết cách khiến người khác tức chết, năng lực của anh cô không cần hoài nghi. Nhưng cái tính cách lạnh lùng như này, nóng nảy như này, làm ăn làm sao có thể lại lấy được những hạng mục lớn kia chứ, lại còn hợp tác với người khác rất vui vẻ nữa cơ? Bây giờ cô mới biết, chiêu trò của người ta là từng lớp từng lớp một, đến cả thật giả người khác cũng nhìn không ra.
Lương Triệu Thành một tay ôm lấy cô, đỡ cô lên nói: “Ở phòng tiếp khách là tiện nhất rồi.”
Lại không đáp lại câu hỏi của cô.
Sau đó anh hỏi cô: “Đồ đạc thu dọn xong chưa vậy?”
Lâm Khê gật đầu, nhưng vẫn muốn nhìn anh, cô đột nhiên muốn hỏi anh, lúc đầu có phải anh cũng đặt bẫy cô không, nhưng chuyện này cô phải hỏi kiểu gì đây? Vừa nghĩ đến tính khả thi này, Lâm Khê cảm thấy có chút khó chịu mà muốn lôi kéo anh hỏi cho rõ ràng một chút.
Ngày hôm sau ngồi tàu hỏa.
Đi thành phố Bắc tám ngày, Lâm Khê thu dọn đồ đạc trong một cái hành lý cỡ lớn cùng với một cái hành lý cỡ vừa.
Chủ yếu là thành phố Bắc lạnh, chỉ với hai bộ quần áo chống rét của bản thân cô và Trần Dã đã chiếm hơn nửa diện tích vali rồi, sau đó còn có chuẩn bị quà cho mọi người bên nhà họ Lương nữa.
Cái vali đấy là cô đi bách hóa Tân An mua, một loại vali du lịch nhập khẩu.
Bởi vì lần này đi thành phố Bắc, Lâm Khê còn đặc biệt đến trung tâm thương mại mua ba cái vali với ba kích cỡ lớn vừa nhỏ, thật ra cũng không phải hãng hàng xa xỉ gì, nhưng ba cái vali đấy cũng đã tiêu hết hơn tám trăm tệ của cô.
Hôm đó Lâm Khê mua về xong đặt ở trong gian nhà chính, lúc Triệu Bắc đến nhà ăn cơm nhìn thấy còn nhấc nhấc lên vừa nhẹ nhàng vừa tiện lợi, chủ yếu là có thể kéo đi cũng rất tiện lợi. Bình thường đặt trong nhà còn có thể đựng quần áo, cho nên anh ấy hỏi Lâm Khê cái vali đó bao nhiêu tiền, lúc đón năm mới anh ấy cũng phải về nhà, lát nữa cũng sẽ đi mua một cái. Lâm Khê còn chưa nói gì, thím Ngô từ phòng bếp bưng thức ăn ra chuẩn bị đưa đồ ăn lên đã nói: “Mua cái này làm cái gì? Tám trăm bảy mươi sáu tệ, thậm chí một năm cũng dùng không nổi một lần. Ôi trời, đúng thật là, cả nhà người ta đón năm mới chuẩn bị áo quần đồ ăn cũng không tiêu nhiều đến như này.”
Sao thím Ngô biết hay vậy?
Hôm đó Lâm Khê mua rất nhiều đồ, xách không nổi trực tiếp nhét vào trong vali, lúc về thím Ngô giúp đỡ thu dọn, nhìn thấy hóa đơn nhét bên trong túi quần áo mới biết được.
Hơn tám trăm tệ á?
Triệu Bắc bị dọa đến sợ hãi, hoài nghi mà nhìn Lâm Khê, Lâm Khê gật đầu sau đó còn rất nghiêm túc giải thích: “Tuy là có chút đắt nhưng rất tiện lợi lại bền chặt, món đồ này giống với đồ dùng trong nhà vậy, dùng nhiều năm em mới phải mua một lần, khẳng định là phải mua cái có chất lượng tốt, bền chắc, như vậy nhìn sẽ lại thấy thích mắt rồi.”
Lâm Khê cũng không thường đi dạo, nhưng vừa đi dạo thì chính là mua mua mua, cũng sẽ không nhìn giá bởi vì cô nhìn cái gì cũng cảm thấy rẻ, hoàn toàn không cần phải nhìn giá. Lúc này đây cô đã không còn phải là Lâm Khê lúc mới xuyên qua đây đến cả tiền học lại cũng không có nổi còn phải đi tìm người thuê tạm ứng tiền thuê nhà nữa rồi.
Nhưng không thể khiến người thân bên mình lo lắng được, như vậy cũng không quá tốt, cô thích khiêm nhường, vẫn nên chú ý đến hình tượng giản dị của bản thân.
“Ai da, cái thứ màu mè như này thì bền chắc được cái gì cơ chứ.”
Thím Ngô không cho Lâm Khê chút thể diện nào, bà ấy trực tiếp nói: “Chỉ là màu sắc đẹp đẽ, nhiều tiền như vậy, cháu mua một cái vali bằng gỗ mun, còn có thể được truyền lại cho các thế hệ con cháu sau này dùng. Mấy cái vali tương đương như này, thím cũng không phải chưa từng nhìn qua, là ở trong khu trung tâm thương mại lớn ấy, chỉ với mấy chục tệ là có thể mua được, chất lượng cũng rất tốt. Tuy cũng không đáng nhưng còn tốt hơn là bỏ ra nhiều tiền mua cái này, ôi trời.”
Thím Ngô ở nhà họ Lâm lâu rồi, Lâm Khê và Trần Dã lại chẳng có một người trưởng bối nào, có lúc bà ấy không tránh được thay bọn họ bận tâm.
Lâm Khê sờ mũi rồi cười, không phát ra tiếng.
Thím Ngô nhìn bộ dạng của cô liền biết rằng căn bản nghe không vào tai, nói rồi cũng không có tác dụng, bà ấy quay đầu nhìn nhìn, không dám nói Lương Triệu Thành, cho nên chuyển sang Trần Dã: “Tiểu Dã à, lúc cháu và chị cháu đi dạo phố thì cũng phải khuyên chị cháu một chút chứ.”
Trần Dã quét mắt nhìn cái vali kia một cái, lông mày cũng không động một chút, cậu lầu bầu nói: “Chị thích là được, muốn mua cứ mua thôi.”
Biểu cảm đấy ngoại trừ có thêm chút thiếu kiên nhẫn người chê quỷ hờn, ít đi chút sự trầm ổn được tôi luyện bởi năm tháng và chiến tranh ra thì lại có thể có chút hình bóng của Lương Triệu Thành.
Thím Ngô và Triệu Bắc:...
Thím Ngô cạn lời quay người đi, lầm bầm cằn nhằn: “Ai da, hai người cứ từng đứa từng đứa nuông chiều nó đi, từ lớn đến nhỏ, nuông chiều nó thành cái bộ dạng gì rồi kia kìa.”
Lâm Khê cười, đi lên khoác lấy cánh tay của thím ngô, thắm thiết nói: “Người nuông chiều cháu nhất không phải là thím sao? Thím Ngô, cháu và thím đi lấy đồ ăn đi, ai ui, không phải cháu đã nói qua với thím rồi à, lúc nấu cơm phải đeo găng tay vào sao? Nếu như bị nứt nẻ thì không tốt, còn có kem dưỡng da tay cháu mua cho thím cũng phải thoa hàng ngày nữa.”
Tân An chỉ có lạnh mấy ngày như thế thì lấy đâu ra nứt nẻ chứ, nhưng thím Ngô vẫn bị cô dỗ ngọt đến trái tim nóng rừng rực mà đi vào phòng bếp, chuyện về vali kia cũng quên luôn.
Ôi chao, Tiểu Khê nhà bà tốt biết bao, nó mà có tiền thì bà cũng không nỡ cắt xén của nó.