Thư Đại Vĩ giơ tay lên định đánh Thư Mạn, không ngờ nửa đường lại xuất hiện thím Trương, may mà ông ta kịp dừng lại, nếu không thì đến bà ấy cũng bị đánh.
Thím Trương có tận 3 người con trai, đứa nào đứa nấy đều là lao động chính, cao to lực lưỡng, Thư Đại Vĩ có muốn gây chuyện cũng không dám động đến nhà họ Trương.
Thư Đại Vĩ cầm cây gậy, tức giận nói: “Thím Trương, đây là chuyện nhà tôi, bà tránh ra cho tôi.
”
Thư Mạn được thím Trương che chở, trong lòng cô bình tĩnh hơn rất nhiều, thấy bên ngoài đông nghịt người dân trong thôn, cô lấy hết can đảm, lớn tiếng khóc lóc nói: “Chú Đại Vĩ, chú chê cháu ăn nhiều, sau này cháu chỉ uống nước cơm thôi, có được không? Cháu xin chú đừng bán cháu cho Khương sẹo làm vợ, tháng trước ông ta mới đánh chết vợ, cháu còn nhỏ, cháu không muốn chết.
2000 đồng bán cháu, sau này cháu sẽ làm trâu làm ngựa trả lại cho chú, chú thấy vậy có được không?”
Mọi người nghe xong, ai nấy đều phẫn nộ.
Mặc dù Thư Mạn là đứa bé do bà Vương nhặt về, nhưng cô cũng do bọn họ nhìn thấy lớn lên, đứa trẻ này từ nhỏ đã số khổ, không ngờ chưa thành niên đã bị Thư Đại Vĩ ác độc mang đi bán, nhất thời mọi người đều phẫn nộ.
“Thư Đại Vĩ, ông có còn là người không? Thư Mạn mới bao nhiêu tuổi, ông lại muốn bán nó cho Khương sẹo làm vợ?”
“Đúng vậy, Thư Mạn từ nhỏ đã làm trâu làm ngựa cho nhà ông, chúng tôi đều nhìn thấy cả, không mong ông đối xử với nó như con gái ruột, nhưng ông cũng không thể làm ra chuyện thất đức như vậy chứ?”
“Khốn kiếp, tôi nhịn không được nữa rồi, ông dám động vào Thư Mạn thử xem, tôi cho ông xuống gặp Diêm Vương!” Trương Trường Hải - con trai thím Trương siết chặt nắm đấm, bước tới đứng cạnh mẹ.
“Đúng đấy, đồ hèn nhát, ông dám bán Thư Mạn, người dân thôn Tam Nguyên chúng tôi, mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết đồ hẹn hà nhà ông!” Bàng Mỹ Lan - người phụ nữ nổi tiếng đanh đá trong thôn cũng tham gia lên án.
Thư Mạn nhìn những người hàng xóm trong thôn, mặc dù ngày thường, bọn họ hay vì những chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau, nhưng đó đều là do cuộc sống khó khăn mà ra, thực ra ai cũng có một trái tim lương thiện màu đỏ tươi, đều là người tốt.
Trong lòng cô dâng lên niềm cảm kích trước sự bảo vệ của bọn họ, một ngày nào đó, cô nhất định sẽ báo đáp ân tình của bọn họ.
Lý Gia Anh thấy mọi người phẫn nộ, trong lòng bà ta liền hoảng sợ, thầm mắng: “Con tiện nhân này, dám ăn nói bậy bạ, bôi nhọ bọn tao, mày cứ chờ xem, chờ mọi người giải tán, tao sẽ cho mày đẹp mặt!”
Nhưng mặc dù trong lòng bà ta mắng chửi, trước mắt vẫn bà ta phải nhanh chóng nghĩ cách lừa gạt cho qua chuyện này đã.
Bà ta xoa cánh tay bị Thư Đại Vĩ làm cho bị thương, vẻ mặt tủi thân nói: “Thím Trương, mọi người hiểu nhầm rồi, sao chúng tôi có thể bán Thư Mạn đi được chứ? Năm nay Thư Mạn đã 16 tuổi rồi, chúng tôi thấy con bé ở nhà chịu nhiều khổ cực, nên muốn tìm cho con bé một mối hôn sự tốt mà thôi.
”