Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Chương 63: Vợ Không Khác Gì Trâu Bò




Nụ cười trên mặt Ôn Chỉ Văn không thay đổi, nhẹ nhàng nói: "Không sao cả, cháu tin tưởng chồng của mình".

Người vừa mới nói lời kia đúng thật là cố ý, muốn châm ngòi ly gián quan hệ vợ chồng của Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn, muốn nhìn thấy bộ dáng hoảng hốt của cô.

Không nghĩ tới mình đã nói rõ ràng như vậy mà Ôn Chỉ Văn lại vẫn bày ra bộ dáng ngây thơ không hiểu chuyện gì, không hề hiểu được ý của bà tal

Người nọ cảm thấy thật thất bại, mím môi không nói nữa.

Nhưng người khác lại chen vào đề tài này.

Nói về những trường hợp xảy ra ở bên cạnh mình.

Ôn Chỉ Văn có thể xác định nguyên chủ ở trong sách tìm Vu Hoài Ngạn gây chuyện tuyệt đối có công lao của mấy người này!

Những người này chính là muốn xem náo nhiệt.

Nhưng đáng tiếc là Ôn Chỉ Văn không phải nguyên chủ, cũng sẽ không vì bọn họ châm ngòi vài câu liền tin là thật.

Mẹ Tiết cũng đi tới, cười hỏi Ôn Chỉ Văn: "Tiểu Ôn à, gần đây đang bận cái gì vậy?"

Đã tiếp xúc mới mẹ Tiết mấy lần, Ôn Chỉ Văn vừa thấy bà ta ngồi lại đây liền biết đối phương tới đây không phải có ý tốt gì.

Nhưng cô lại không sợ, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó thôi.

"Cháu không bận gì cả". Ôn Chỉ Văn trả lời.

Quả nhiên, giây tiếp theo, cô liền nghe thấy mẹ Tiết nói: "Hom nay ở trước mặt nhiều người như vậy, dì cần phải nói cháu một câu".

"Chủ yếu là cháu làm vợ quá không xứng chức. Cháu nhìn xem đi, hiện tại cháu không có công việc, cũng không sinh con, trong nhà còn có bảo mẫu chăm sóc cho cháu, không chịu làm bất cứ một việc gì cả, vậy thì chồng cháu cưới cháu về có ích lợi gì chứ?" Mẹ Tiết dùng giọng điệu dạy bảo để nói.

Vốn dĩ Ôn Chỉ Văn muốn cho mẹ Tiết chút mặt mũi, nhưng đối phương lại cứ muốn tới đây để kiếm chuyện, thật là làm cho cô không thể nhịn được nữa.

Cứng đối cứng không phải ý kiến hay, Ôn Chỉ Văn có cách riêng của mình. Cô bày ra bộ dáng cực kỳ kinh ngạc, nói: "Trời ạ, thì ra làm vợ thảm như vậy sao?"

Những người khác nói: "Thảm chỗ nào?"

"Theo ý của dì họ cháu thì một người đàn ông cưới một người vợ trở về, người vợ này trừ bỏ đi làm còn phải biết sinh con, còn phải làm việc nhà, như vậy mới được tính là có ích, vậy thì vợ có khác gì trâu ngựa chứ?”

Có người nghe thấy lời này của Ôn Chỉ Văn liền không tán đồng: "Sao cháu có thể so sánh con người với trâu ngựa chứ? Từ xưa đến nay, có người vợ nào mà không như thế?"

Ôn Chỉ Văn cũng không phản bác, cô chỉ cười tủm tỉm: "A, đúng thật là không thể so, vợ còn thảm hơn trâu ngựa nhiều. Từ xưa đến nay có người vợ nào không như thế? May mà nhà chúng cháu không như vậy".

Ôn Chỉ Văn lộ ra biểu tình may mắn.

Lời này của Ôn Chỉ Văn tạo ra sóng to gió lớn trong lòng một đám phụ nữ, phần lớn người đều đứng về phía mẹ Tiết, cảm thấy suy nghĩ của Ôn Chỉ Văn đi ngược với lẽ thường.

Nhưng Ôn Chỉ Văn lại không để bụng, cũng không cãi nhau hoặc là có ý đồ muốn thuyết phục bọn họ.

Dù sao từ đầu đến cuối cô chỉ cười tum tim biểu đạt một ý: Tôi sẽ không sống cuộc sống giống các cô đâu.

Mọi người nhìn thấy cô như vậy nên dù có lực cũng không có chỗ để dùng.

Hơn nữa càng đáng sợ chính là, bọn họ thế nhưng còn cảm thấy lời nói của Ôn Chỉ Văn có chút có đạo lý.

Ai cùng đều từng làm vợ, các loại chua xót trong đó thật sự chỉ có chính bọn họ hiểu mà thôi.

Trước kia mọi người đều như vậy thì bọn họ cũng không cảm thấy có cái gì, chỉ nghĩ là tất cả người vợ trên đời này đều như vậy, nhưng hiện tại có trường hợp khác biệt như Ôn Chỉ Văn thì mọi người liền thoáng có chút dao động.

Nếu có thể thì có ai không muốn sống cuộc sống giống như Ôn Chỉ Văn chứ!

Nhưng hiện tại bọn họ tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này, dù sao cũng không có ai nguyện ý vạch trần vết sẹo của mình cho người khác xem cả.

Lúc Thang Linh Na đi ra vừa vặn nghe được lời nói vừa rồi của Ôn Chỉ Văn, cô đứng ở tại chỗ thật lâu không hề nhúc nhích.

Mẹ Tiết cũng đã nhận ra thái độ của mọi người ngầm thay đổi nên cực kỳ tức giận, Rốt cuộc bao giờ Tạ Thục Anh mới trở về đây, mau chế ngự con tiểu yêu tinh này đi!