Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Chương 3: Anh Không Muốn Ngủ Với Em À?




“Đứng lên đi”. Vu Hoài Ngạn vươn tay ra với Ôn Chỉ Văn.

Ôn Chỉ Văn nghiêng nghiêng đầu.

Cách gần, nhìn ngũ quan của anh càng có vẻ đẹp, đôi mắt có chút sắc bén, lông mi cũng rất dài.

Nghĩ tới hiện tại vẫn đang ở trong mộng nên lá gan của Ôn Chỉ Văn rất lớn, giang hai tay với Vu Hoài Ngạn, đúng lý hợp tình mà đưa ra yêu cầu: “Anh ôm em lên!”

Bởi vì uống lên chút rượu nên hai má cô hơi hồng, đôi mắt cũng long lanh ánh nước, cứ không chớp mắt mà nhìn anh như vậy, vừa đáng yêu lại có chút dính người.

Vu Hoài Ngạn không rõ vì sao lá gan của cô đột nhiên lại trở lên lớn như thế, nhưng điều này cũng không trở ngại việc anh nghe theo lời cô, trực tiếp bế ngang cô lên đặt ở trên giường.

Cô thoạt nhìn vừa ngoan ngoãn lại xinh đẹp, Vu Hoài Ngạn không nhịn xuống, vươn bàn tay to ra xoa xoa đầu cô: “Đi ngủ sớm một chút”

Nói xong liền xoay người muốn rời đi.

Ôn Chỉ Văn thong thả mà chớp chớp mắt, cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ mộng xuân này còn yêu cầu cô phải chủ động à?

Cũng đúng, cô chủ động cũng được, dù sao cũng không biết được là giấc mộng tiếp theo cô có còn mơ thấy được người đàn ông cực phẩm như thế này nữa hãy không.



Vì thế Ôn Chỉ Văn nhanh chóng nắm chặt lấy tay anh.

“Làm sao vậy?” Vu Hoài Ngạn cho rằng cô còn có việc, dừng lại bước chân xoay người lại hỏi.

Ôn Chỉ Văn lúc này quả thật là sắc đảm ngập trời, đã sớm vứt sự thẹn thùng ra sau đầu rồi.

“Sao anh lại rời đi nữa vậy?” Cô nghi hoặc hỏi: “Anh không ngủ với em sao?”

Vu Hoài Ngạn bị câu hỏi trắng ra của cô làm ngây ngẩn.

Suy xét đến việc hai người không quá quen thuộc, cho nên đúng là anh có tính toán là sẽ chờ đợi một đoạn thời gian cho cô làm quen rồi mới tính toán tới chuyện khác.

Ôn Chỉ Văn thấy Vu Hoài Ngạn nửa ngày không nói lời nào, bắt đầu có chút không kiên nhẫn.

Lớn lên đẹp trai như vậy, sao làm việc lại chậm chạp thế chứ? Nhỡ may cô tỉnh giấc thì biết phải làm sao bây giờ?

Ôn Chỉ Văn duỗi tay tóm lấy cà vạt của anh, lôi kéo anh về phía chính mình.

Khoảng cách của hai người lập tức được kéo gần lại.

Ôn Chỉ Văn vừa lòng, duỗi tay sờ lên khuôn mặt của anh.



Lúc bàn tay cô dán lên gương mặt của anh, Ôn Chỉ Văn có thể rõ ràng cảm giác được người đàn ông này cứng lại.

Hiện tại nên làm cái gì?

Ôn Chỉ Văn ngẫm nghĩ, tầm mắt dừng ở trên cánh môi của anh, nhìn có vẻ ngon miệng.

Hành động tùy theo suy nghĩ, Ôn Chỉ Văn trực tiếp nhón người tới, muốn dán lên bờ môi của anh.

Nhưng Vu Hoài Ngạn nghiêng đầu một cái, Ôn Chỉ Văn trực tiếp hôn vào hầu kết của anh.

Nụ hôn này chạm vào là nổ ngay, bởi vì Vu Hoài Ngạn trực tiếp bắt lấy bả vai của cô, kéo khoảng cách của hai người ra xa.

“Em đang làm cái gì?” Hai mắt Vu Hoài Ngạn nặng nề, yết hầu có chút khô khốc hỏi.

Tuy rằng anh đã quyết định tạm thời không chạm vào cô.

Nhưng dù sao anh cũng là một người đàn ông hai mươi mấy tuổi, sao có thể chịu được sự trêu chọc của cô.

Cố tình cô gái trước mặt còn không biết nguy hiểm đang cận kề, nghiêng đầu hỏi lại: “Anh không muốn ngủ với em à?”