Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Chương 197: Có Vợ Quên Mẹ




Tạ Thục Anh không nói chuyện, lẳng lặng mà nhìn con trai mình.

Có vợ thì quên mẹ, những lời này quả nhiên là không sai! Tạ Thục Anh thầm lắc đầu.

"Em xem thời gian chút đã, nếu không thì chờ chút nữa em đi liên lạc với Tiểu Cẩn vậy." Ôn Chỉ Văn tự lên kế hoạch cho mình.

Nghe thấy lời này, Tạ Thục Anh cũng không nhịn được bật cười.

Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hiển nhiên là con trai mình đã bị thuần phục rồi.

Nhìn sắc mặt sắp đen như đáy nồi của Vu Hoài Ngạn, cuối cùng Tạ Thục Anh cũng mở miệng: "Được rồi, không cần các con đi cùng, chẳng lẽ mẹ còn có thể đi lạc được chắc?"

Dù sao thì một trong số những lý do mà bà ấy muốn đi ra ngoài cũng là vì muốn để lại không gian ở chung cho hai vợ chồng son.

Nếu bà mà bắt cóc con dâu, vậy thì còn tính gì nữa chứ?

Vu Hoài Ngạn nhìn về phía Tạ Thục Anh, đối diện với ánh mắt tỏ vẻ hiểu rõ của bà ấy, theo bản năng mà sờ lên mũi mình. "Không sao đâu, dù sao ——" Ôn Chỉ Văn cho rằng Tạ Thục Anh không muốn phiền đến cô, đang muốn mở miệng.

Nhưng Tạ Thục Anh lại giữ tay cô lại, cười nói: "Không có việc gì đâu mà, mẹ đi một mình là được."

Nói xong, Tạ Thục Anh còn bỏ thêm một câu: "Con cứ ở lại, chăm sóc thật tốt cho A Ngạn đi?"

Ôn Chỉ Văn khó hiểu, nhìn thoáng qua Vu Hoài Ngạn nói: "Anh ấy có tay có chân, còn cân con chăm sóc gì nữa chứ?”

Vu Hoài Ngạn nghe thấy giọng điệu ghét bỏ của cô, chẳng thiết nói thêm gì nữa.

Tạ Thục Anh lại không nhịn được bật cười ra tiếng.

Xem ra con trai của bà còn phải đi một quãng đường gian khổ nữa đây!

Ôn Chỉ Văn nghe thấy ngay cả Tạ Thục Anh cũng đã nói như vậy, cũng không kiên trì nữa.

Thật ra cô cũng không muốn đi nước Mỹ đến vậy, bằng không lúc trước Vu Cẩn nói với cô nhiều lần như vậy, nếu cô mà muốn đi thì đã đi từ lâu rồi.

* Tính cách Tạ Thục Anh có chút hấp tấp, một khi quyết định cái gì, hành động cũng vô cùng nhanh chóng.

Rất nhanh bà ấy đã sắp xếp xong việc ra nước ngoài.

Bà Tiết đến đây chơi, vừa vặn nhìn thấy cảnh Tạ Thục Anh đang thu dọn đồ vật, không nhịn được mà hỏi một câu: "Cô muốn đi hả? Là dọn về nhà cũ của cô hay là quay về Nam Thành chăm sóc cháu gái vậy?"

Tạ Thục Anh lắc đầu: "Đều không phải."

"Vậy cô muốn làm gì?" Bà Tiết kỳ lạ hỏi.

"Tôi đi thăm Tiểu Cẩn." Tạ Thục Anh nói.

"Tiểu Cẩn? Không phải con bé đang ở nước Mỹ sao?" Bà Tiết mở to hai mắt nhìn,"Cô muốn ra nước ngoài hả?"

Tạ Thục Anh gật đầu.

Trong lòng bà Tiết có chút hụt hãng, không ngờ Tạ Thục Anh đã sắp được ra nước ngoài chơi, mà bà ấy ngay cả Bắc thị cũng chưa được ra khỏi mấy lần!

Thật là người so người sẽ tức chết.

Bà Tiết nghĩ thâm muốn nói vài câu, vừa vặn lúc này Ôn Chỉ Văn bước từ cầu thang xuống, nhìn thấy bà Tiết đến thì chào hỏi: "Dì ho đi làm tóc ư? Kiểu tóc này không tồi nha!"

Bà Tiết sờ mái tóc của mình, cả người có chút không được tự nhiên.

Là mấy ngày hôm trước bà ấy lặng lẽ đến salon của Ôn Chỉ Văn làm, hiệu quả cũng rất vừa lòng, đã khoe với hàng xóm mấy lần rồi.

Nhưng bà ấy vẫn luôn không dám tới trước mặt mẹ chồng nàng dâu Tạ Thục Anh để khoe.

Bây giờ đột nhiên bị Ôn Chỉ Văn nhắc tới, bà Tiết như bị bóp chặt cổ gà, không dám hé răng, tức khắc ham hực mà ngậm miệng.

*

Sau khi hẹn thời gian với Vu Cẩn, ngày bay ra nước ngoài của Tạ Thục Anh cũng đã được quyết đỉnh xong.

Buổi tối trước ngày xuất phát, Vu Hoài Ngạn gõ cửa phòng Tạ Thục Anh.

Ngày mai anh phải đi làm ở công ty không đi tiễn được, cho nên chỉ có thể thừa dịp bây giờ chào tạm biệt Tạ Thục Anh.

"Đây là cách liên lạc với Tiểu Cẩn, mẹ cất kỹ đi" Vu Hoài Ngạn đưa qua một tờ giấy: "Con có một người quen trên chuyến bay lần này, đến lúc đó mẹ cứ đi theo anh ta là được."

Dù sao cũng là ra nước ngoài, Vu Hoài Ngạn không có khả năng thật sự mặc kệ tất cả. "Sau khi xuống máy bay, Tiểu Cẩn sẽ chờ mẹ ở sân bay."