Thập Niên 90 Sau Khi Nghỉ Việc Ta Trở Thành Âm Sai

Chương 4: 4: Mình Không Làm Nữa





Tạ Vân nhìn thoáng qua, khu vực này của cô thật đúng là không nhỏ, chủ yếu tập trung ở Tô Bắc, nhưng biên giới đã bao phủ một phần của tỉnh Huy Châu, Dự Nam và Đông Lỗ.

Cái này cũng giống như bản đồ vậy, nó chỉ khác ở chỗ ranh giới phân chia lãnh thổ của bản đồ, nhưng đều có “đồng nghiệp” trên mỗi lãnh thổ.

Tạ Vân mới nhìn còn chưa được vài lần thì một vị Âm Sai phụ trách khu vực tỉnh Đông Lỗ và Ký Châu ở bên cạnh đã gửi tin nhắn cho cô: "Nghe nói đạo trưởng Định Hải đã qua đời, chẳng hay vị đạo hữu mới mà Thái Sơn Điện lựa chọn đến từ môn phái nào vậy?"Thấy lời nói khách sáo, Tạ Vân cau mày, thử trả lời một câu: “Nhà xác.

”Đầu bên kia không nói gì nữa.

Tạ Vân đợi một hồi thấy không có động tĩnh gì, cũng rời khỏi Thái Sơn Bảng, lại nhìn nội dung của Thái Sơn Phường, cuối cùng đen mặt đi ra.

Thái Sơn Phường là một nơi tốt, tất cả các loại đồ tốt đều có thể được mua, tiếc là cô không có tiền.

Nếu không nhìn thì còn đỡ, nhìn rồi sẽ cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình thật đau khổ.


—Tạ Vân nằm xuống ngủ một hồi thì bị cô bạn thân Vương Bình đánh thức.

Vương Bình rất thân với cô, cũng làm việc trong bệnh viện, là một y tá.

Vương Bình rất đồng tình với những chuyện xảy ra trên người Tạ Vân, trong lời nói cũng tức giận, lúc nói chuyện đều nghiến răng nghiến lợi.

“Viện trưởng Chu thật sự đáng ghét mà, vì để nhét cháu gái còn chưa tốt nghiệp trung học cơ sở của lão vào nhà thuốc, vậy mà chèn ép công việc của cậu.

”“Ông ta là viện trưởng gì chứ? Viện trưởng chó thì có! Phi! Không đúng, gọi lão là viện trưởng chó còn đề cao lão chán, thứ heo chó không bằng, đồ trâu ngựa!”Tạ Vân nghe Vương Bình oán giận, tự mình rút kim ghim trên mu bàn tay ra: “Bình Tử, mình không làm nữa.

”Vương Bình giống như nghe thấy tiếng sét động trời, đồng tử cũng đều chấn động theo: “Gì cơ? Cậu nói mê cái gì vậy?”“Lão Chu nhà cậu mới bị thương, hiện tại còn đang dưỡng thương, trong nhà chỉ còn mỗi mình cậu.

Nếu như cậu không làm, hai người định uống gió Tây Bắc mà sống hả? Nhà xác tuy rằng hơi âm u một chút nhưng trong bệnh viện có ngày nào lại không có vài người chết đâu? Quen dần là được mà.


”“Cháu gái nhà viện trưởng trâu ngựa kia có thể biết được toa thuốc do các bác sĩ viết không? Mình không tin cô ta không có phạm sai lầm.

Chờ cho cô ta kéo theo nhà thuốc xuống, mình sẽ đưa cậu trở lại.

”“Nhà thuốc tuy là là một nơi nhàn rỗi, nhưng trình dược viên cũng phải có khả năng đọc được tất cả những dòng chữ nguệch ngoạc do các bác sĩ trong bệnh viện viết.

Khi gặp một số bác sĩ mạnh, nhà thuốc còn phải kiểm tra đơn thuốc để đối chiếu nữa.

Lão viện trưởng trâu ngựa kia thì hiểu cái lông gì, lão thật sự cho rằng làm trình dược viên ở nhà thuốc cứ nhìn vào toa là bốc thuốc được à?”Những gì Vương Bình nói là sự thật - Nhà thuốc phải kiểm tra được đơn thuốc do bác sĩ kê toa.

Một số bác sĩ kê đơn quá mạnh, thêm nhiều loại thuốc mạnh với liều lượng lớn, nhà thuốc phải kiểm tra lại đơn thuốc của những bác sĩ mạnh này, nếu thực sự nguy hiểm thì phải trả lại đơn thuốc, tranh cãi với bác sĩ một hồi để xác định xem ai sẽ ký tên.

Không cần biết là người kê đơn hay người lấy thuốc, chỉ cần bạn ký tên thì bạn phải chịu trách nhiệm với đơn thuốc, nếu bệnh nhân uống vào có vấn đề gì thì không ai có thể trốn thoát.

Mà trong bệnh viện này có rất nhiều bác sĩ mạnh.

.