Chu Thắng nói với Tạ Vân chuyện đi xem cửa hàng vào buổi sáng hôm nay.
“Buổi sáng anh có đi xung quanh và khá vừa ý với một ngôi nhà nhỏ, không phải cửa hàng bán lẻ ở nhà tầng, mà là nhà trệt bình thường.
Vị trí căn nhà rất tốt, nhưng con trai chủ nhà muốn cưới vợ, người đằng gái muốn nhà tầng, không muốn nhà trệt, cho nên gia đình định bán căn nhà trệt này đi, khi có tiền sẽ đi tới Viện kiểm sát thành phố mua một căn nhà tầng mới.
”“Anh thấy giá cả cũng rất phải chăng, còn rẻ hơn giá thị trường một chút, căn nhà này được sửa sang rất ngăn nắp, bên trong còn có giếng, cống thoát nước cũng là của nhà nước làm, em có thời gian rảnh không chúng ta qua đó xem một lát? Nếu như mua lại, thì phòng chính có thể ở được, ở phòng phía Đông có thể đục một cánh cửa, là có thể làm cửa hàng bán lẻ, đối diện chếch một chút là bệnh viện, ngay bên cạnh đường cái.
”Chu Thắng vừa nói như vậy, đầu Tạ Vân lập tức nảy số: “Đó là căn nhà có cửa sắt màu đỏ đúng không? Nhà bọn họ định bán nhà à? Em nhớ chủ nhà làm nghề sửa xe…”“Đúng vậy, chính là căn nhà đó, làm giàu dựa vào việc mở cửa hàng sửa xe ở bên cạnh đường quốc lộ…”Tạ Vân cũng nhìn trúng căn nhà đó, gần bệnh viện, cách gia đình của người ở bệnh viện cũng gần, đi bộ khoảng mười phút là có thể về tới nhà, cô hỏi: “Chỗ đó giá bao nhiêu tiền?”“Người ta chào giá là tám trăm tám, nhưng còn nói là có thể thương lượng được.
”Tạ Vân trầm ngâm chốc lát: "Có thể mặc cả xuống một chút, chắc chắn nó không giảm tới sáu trăm sáu mươi, em nghĩ giá khoảng bảy trăm, nhiều nhất là bảy trăm linh năm đồng.
”Giá nhà ở thời buổi này không tính là quá đắt, giá của nhà tầng thì cao hơn một chút, chứ giá nhà trệt thì không đáng bao nhiêu tiền.
Chiều ngày hôm đó Chu Thắng đã đi tới nói chuyện, chủ nhà kia thật sự rất sốt ruột muốn bán ngay, sợ trì hoãn lâu ngày sẽ không mua được nhà mới từ chỗ Viện kiểm soát.
Sau khi thương lượng với Chu Thắng giá bán là bảy trăm hai mươi, thì đã sắp xếp ngày hôm sau đi tới cơ quan quản lý nhà ở để làm thủ tục sang tên.
*Mua và cải tạo lại căn nhà nhỏ này đều nằm trong dự định của Chu Thắng, trong lòng Tạ Vân đại khái hiểu rõ, nhưng cũng không hỏi Chu Thắng chi tiết làm như thế nào.
Cô không thích hao phí tâm tư vì mấy chuyện như vậy, cô cứ làm mọi thứ dựa theo ý tưởng của Chu Thắng, chỉ cần kết quả cuối cùng có thể khiến cô hài lòng khoảng tám mươi phần trăm là được.
Hành động ép buộc người khác làm những việc khiến bản thân mình hài lòng, đó quả thật là không có đạo đứcĐa số mọi người đều không có cách nào để làm hài lòng bản thân mình.
Nếu một người luôn tìm kiếm sự hoàn hảo ở bản thân, thì đó gọi là chứng ám ảnh cưỡng chế.
Đối với người khác thì muốn họ tuân theo và làm hài lòng mình, như vậy gọi là h@m muốn kiểm soát mạnh mẽ.
Chu Thắng vừa bận rộn liên hệ với các chiến hữu của anh để giải quyết vấn đề nguồn hàng, vừa sửa sang xây dựng lại căn nhà mới mua được.
Tạ Vân cũng không rảnh rỗi, cô xem thời gian chạy mấy chuyến dược liệu tới công ty.
Dựa theo trí nhớ của cô, nhà thuốc của bệnh viện trực thuộc Nhà máy cơ khí hạng nặng đã lập một danh sách các loại thuốc thường được sử dụng, cũng được ký kết hợp đồng bán buôn dài hạn từ các công ty dược liệuSự chênh lệch giữa giá bán buôn và bán lẻ là một khoảng cách rất xa.
Vào lúc này Tạ Vân mới biết, hoá ra khi công ty dược liệu cung cấp thuốc cho nhà thuốc của bệnh viện, cũng không mua theo giá được ghi trên sổ sách, mà giá nhập còn thấp hơn rất nhiều, hơn nữa số lượng bán buôn một lần càng lớn, thì lợi nhuận mà công ty dược liệu thu được lại càng cao.
Nhớ lại thì giá cả của nhà thuốc kia luôn không thay đổi, Tạ Vân đột nhiên nhận ra mình đã phát hiện được một bí mật gì đó.
.