Mẹ Hứa Tranh kêu khóc muốn đập đầu vào tường, nhưng người nhà mẹ đẻ của bà đã bỏ bà lại rồi, bà bị người nhà kia trói lên giường, cở i quần áo ra, tách đùi ra!
Đến nay bà vẫn không muốn nhớ lại cảnh tượng đêm đó, cha mẹ người đàn ông ở bên cạnh hỗ trợ, những người khác ở bên ngoài cửa sổ cười đùa vây xem, kêu trời không đáp, kêu đất không linh, điều duy nhất bà có thể nghĩ đến chỉ có chết.
Những ngày sau đó sống như thế nào, bà không nhớ rõ, bà bị trói hơn một tháng, sống như cái xác không hồn, một ngày nào đó còn có cậu của người đàn ông kia tới, gã thừa dịp người nhà này vào thành họp chợ, len lén mò vào rất nhanh xong việc, làm xong còn tát người phụ nữ một cái, cảnh cáo bà đừng nói nhiều.
Sau đó, mẹ Hứa Tranh mang thai, tám tháng sau đã sớm sinh ra Hứa Tranh.
Đạo sĩ tiên sinh duy nhất trong thôn từng đọc sách đã đặt cho hắn một chữ "Tranh", ngụ ý boong boong thiết cốt - - xương cốt cứng rắn về sau mới có thể làm nhiều việc, làm nhiều việc mới có thể kiếm nhiều tiền, mới có thể nuôi sống cả nhà cậu.
Trước một tuổi Hứa Tranh cũng trải qua những ngày tốt lành, có đường ăn, có quần áo mặc, có người chơi đùa với cậu, mãi đến sau một tuổi, Hứa Tranh biểu hiện ra đặc tính khác với người thường, những ngày tốt lành của cậu liền từ đó đặt dấu chấm hết.
Cậu trở thành đối tượng phát ti3t thứ hai của đám người kia ngoại trừ mẹ cậu.
Nhưng mẹ cậu cung cấp cho bọn họ phát ti3t d*c vọng, mà cậu cung cấp cho bọn họ phát ti3t bạo lực.
Một bạt tai, dùng dây lưng quất đều là chuyện thường như cơm bữa, thậm chí, người cha kia của cậu có một ngày bị hầu hạ không quá thoải mái, liền đổ một bình nước sôi nóng hổi lên cánh tay Hứa Tranh.
Mẹ cậu nhanh chóng từ trên giường nhảy dựng lên, từ dưới giường lấy ra một con đao nhọn dài mà bà định dùng để tự sát, sau đó mắt cũng không chớp đâm trúng bụng gã kia, ngay sau đó lại bổ thêm hai nhát.
May mắn đêm đó phụ cận không có ai, bà bị tra tấn nhiều năm đã luyện được một loại trấn định kỳ lạ.
Nhanh chóng kéo gã ta xuống dưới giường, đổ bình nước sôi kia vào trong miệng gã, nhìn gã thống khổ tuyệt vọng nhìn mình, cho đến khi hôn mê.