Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh

Chương 3




----

Hứa Bối Đóa vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi người thím này thì ngoài cửa có một người đàn ông thò đầu ra.

Người cô vui mừng khôn xiết: "Quang Diệu à!

"Nào, để thím giới thiệu với cháu. Đây là cô con gái Đóa Đóa tội nghiệp của lão Hứa gia.

Ba mẹ mất khi còn trẻ lưu lại căn nhà lớn nên sợ.. ."

"Cám ơn thím, cháu không sợ."

Bên ngoài còn nhiều người nhốn nháo.

Hứa Bối Đóa như muốn ngất đi.

Hứa Quang Diệu là nam chính trong sách.

Xem ra bọn họ đã hạ quyết tâm bày mưu tính kế, thật sự thiếu kiên nhẫn mà.



Hứa Bối Đóa phát hiện từ chối không có tác dụng.

Bà con trong thôn tự thành một thể, người đông thế mạnh.

Chỉ mới có người ở bên ngoài quan sát mà những người khác đã nhốn nháo, tụ tập rồi.

Một ông già chống gậy đứng bên ngoài hô to:

“Ta là ông ba của cháu. Từ nhỏ cháu đã sống ở thành phố, trở về không còn biết thân thích như chúng ta nữa.”

Ý là đang trách móc.

Hứa Bối Đóa nghĩ rằng nếu có ba mẹ ở đây thì cô cũng không bị động thế này.

Có thân không rõ danh tính đang ồn ào cầu ông ba nói rõ ý:

"Lúc ba cháu ở đây, ông ấy nói căn nhà lớn này để chúng ta dưỡng lão lúc về già. Giờ người mất thì con cái cũng không thể quên lời hứa!"

Hứa Bối Đóa biết những người này tới đây là để chiếm giữ căn nhà to lớn của ba mẹ cô.

Tuy rằng có thể trước kia ba nguyên chủ đã nói như vậy, nhưng hiện tại căn nhà là của cô, cô tuyệt đối không buông tay đâu.



Có thể chặt đầu, có thể đổ máu, ai muốn cướp nhà của Hứa Bối Đóa thì bước qua xác cô!

Tuy nhiên Hứa Bối Đóa, một người sống ở thành phố từ nhỏ chỉ thấy những cảnh hung hãn như vậy trong tiểu thuyết và phim truyền hình thôi.

Quan niệm gia tộc trong thôn rất mạnh, quyền uy của những già rất lớn, nếu xúc phạm họ có thể sẽ không ăn được quả tốt.

Hứa Bối Đóa nhanh chóng đóng cửa lại, nhớ tới kết cục của nguyên chủ trong sách.

Đầu tiên là nam chính trong nguyên tác nhảy ra nói bọn họ đã đính hôn, căn nhà dùng làm của hồi môn nên mấy thân thích mới hết hy vọng rời đi.

Trong thôn, phụ nữ gả cho người khác thì nhà cũng sẽ theo luôn, nếu đòi lấy nhà chẳng khác nào đòi tài sản của nam chính, đương nhiên người thôn bên cạnh sẽ không đồng ý.

Sau này căn nhà được nguyên chủ dùng để thay đổi tương lai cho nam chính, dùng làm ký túc xá nhân viên, đồng thời cũng được nguyên chủ dùng làm nơi làm việc để thay đổi công việc ở trong trường.

Hứa Bối Đóa suy nghĩ tại sao phải đi đường vòng, cô ấy cứ trở thành chủ nhà cho trường học thuê không phải sẽ tốt hơn sao?

Vì thế cô tương kế tựu kế, ôm ngực, tỏ vẻ đáng thương nói với thím hai và Hứa Quang Diệu:

“Có chuyện gì mà bên ngoài nhiều người vậy thím hai?”