Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh

Chương 22




Hứa Bối Đóa không trả lời gì, chỉ là thẳng thắn bỏ đi.

Dù sao, phòng hiệu trưởng cô đã đến vài lần rồi, xem như đến thăm lãnh đạo, nhân tiện bàn luận một chút về kế hoạch xây dựng bất động sản xung quanh trường.

Vừa lúc đi ra khỏi khuôn viên nhà, vào cửa chính của trưởng, nhìn thấy người bảo vệ đóng vai người đòi nợ mặc đồ đen lần trước đi tới ngăn cản Hứa Bối Đóa, vội vàng nói:

"Tiểu Hứa, cô không phải muốn mua ngôi nhà tồi tàn của ông Lưu sao?"

Aiyo, xem ra có chuyện để hóng rồi.

Anh nhìn xung quanh thoáng qua một cái, khẩn trương nói: "Ông Lưu này, đi lừa người khắp nơi.”

"Tôi nói cho cô biết, nhà trong khuôn viên trường cấp không cần thiết phải tốn tiền mua, đợi sau khi cô đi làm, đơn vị trường chắc chắn sẽ cấp nhà cho cô, một đồng cũng không cần phải bỏ ra."

Hứa Bối Đóa giải thích: "Sau khi tôi tốt nghiệp năm nay đã xảy ra một chút vấn đề, cho nên tạm thời chưa có làm đơn vị nào...”

Anh bảo vệ muốn nói gì nhưng lại do dự, sau đó nói một cách thần bí:

"Cô cần mua nhà, tôi cũng không cản.”

"Nhưng ngôi nhà đó của ông Lưu, có chút kỳ quái."

"Nhà này thực ra là mới cấp năm ngoái.”

"Hai vợ chồng bọn họ tại sao khi về hưu lại dự tính về sống ở trong thôn, không muốn sống trong thành nữa?"



"Cô nghĩ xem, nếu như ngôi nhà này không có vấn đề gì, bọn họ sao lại bỏ không ở mà trở về thôn?"

Tác giả có lời muốn nói: một thông tin hữu ích: cho dù là thuê nhà hay mua nhà, nếu như người môi giới và người bán nhà liên tục tạo ra nhiều “người mua giả”, thúc giục nhanh chóng ký hợp đồng, càng như vậy, vấn đề càng lớn.

Anh bảo vệ trường lén lút kéo Hứa Bối Đóa qua, nói với cô:

"Chuyện này trong trường được đồn đại rất dữ dội."

"Con trai bọn họ tốt nghiệp quay về, mới sống được vài tháng, thì bắt đầu vô duyên vô cớ bị chảy máu mũi."

"Sau này thêm chuyện đụng nhẹ là ngất đi, lại còn rụng tóc."

"Mọi người đều bàn tán liệu ngôi nhà này có điều gì xấu không, bọn họ bảo người con trai về sống ở ngôi nhà trong thôn hai tháng, nghe nói sức khỏe chuyển biến tốt hơn một chút."

"Nhưng sau này, con trai của ông ấy được phân công đi làm ở Huyện, lại phải trở về sống trong căn nhà đó."

"Kết quả là, sống ở đây thì lại xảy ra chuyện."

"Nghe nói người con trai đó ngày nào cũng đau răng, phải đi đến trạm xá trên Tỉnh nhổ răng."

"Sau khi trở về, hàm răng chảy máu mãi không ngừng, họ đưa con đến bệnh viện được mấy ngày, thì nghe tin là qua đời."

Hứa Bối Đóa trầm ngâm lắng nghe.

Anh vẫn lo lắng, khuyên nhủ: "Tuy rằng ngôi nhà này không biết là có ma hay điều gì bí ẩn, nhưng mấy người sống ở đây đều xảy ra chuyện tương tự như vậy."