Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh

Chương 17




Trừng phạt người cướp đi vị trí của cô, không cần vội.

Hứa Bối Đóa bỏ thời gian dài để câu cá lớn, trước tiên hãy nâng tên cướp này lên tận mây xanh.

Mỗi ngày, Hứa Bối Đóa nhàn nhã quản lý tòa ký túc xá, đẩy mạnh xây dựng và cải tạo nơi này, không có việc gì làm thì giúp Lôi Thanh sao chép giáo án tiếng Anh, cuộc sống mỗi ngày trôi qua cũng rất ổn.

Những ngày này, cô không có làm việc, cũng không có học tập, dành thời gian cùng vài giáo viên nữ trẻ đi mua sắm, không có việc gì thì kéo nhau đi dạo khắp nơi.

Mãi cũng đến ngày trường chi tiền thuê tòa ký túc xá, cũng đã được Sở Tài chính phê duyệt, dự là rất nhanh sẽ nhận được.

Đến lúc đó, trong tay cô sẽ có nhiều tiền hơn.

Mấy ngày này, Hứa Bối Đóa kiểm lại tình hình tài chính của bản thân hiện tại.

Tuy rằng ba mẹ của nguyên chủ đều là xuất thân nghèo khó, nhưng dựa vào bản thân chăm chỉ dốc sức làm việc, buôn bán quần áo để sinh sống, kiếm được một số tiền.

Mặc dù họ còn có ý tưởng kiếm tiền để báo đáp lại người dân trong thôn, san sẻ với mọi người, nhưng ba của nguyên chủ cũng chỉ sẵn lòng chia sẻ một phần ngôi nhà đang xây.

Tiền mặt trong nhà, còn để lại cho con gái cất giữ.

Hứa Bối Đóa đi đến Ngân hàng Nông nghiệp ở Huyện, xác nhận lại khoản tiền trong sổ tiết kiệm của bản thân.



Vừa tròn 10 vạn tệ.

Vào thập niên 90, 10 vạn chắc chắn là một số tiền lớn.

Hứa Bối Đóa đặc biệt đeo khẩu trang màu đen, che đi mặt của bản thân, cô bây giờ trông như là một cô gái nào đó trong làng,  may mắn là không có người nào nhận ra.

Cô ấy nhanh chóng rời khỏi đó.

Phía sau cô, có một đôi vợ chồng cũng từ ngân hàng bước ra, thì thầm nói.

“Bà nó, bà nhìn thấy dáng vẻ lén lút của cô ấy không?"

“Tôi hình như đã thấy qua cô ấy, có vẻ như là quản lý, lễ tân tòa ký túc xá giáo viên mới xây cho trường chúng ta."

Người đàn ông mặc áo lót trắng khóe miệng lộ ra nụ cười có một chút khó hiểu, chọc cánh tay vợ ông, nói với giọng điệu nghi ngờ: "Bà nghĩ xem, viên chức trong trường đều có việc làm ổn định, cô ấy là một cô gái trẻ thôn quê, làm sao có thể làm quản lý tòa nhà?"

Người vợ nhướng mày nhìn hình bóng Hứa Bối Đóa, hỏi một cách bối rối:"Cô ấy làm cái gì? Tình hình gia đình chúng ta trước đây, ông muốn xin làm gác cổng cũng phải nhờ đến nhiều mối quan hệ.”

Ông bực mình nhấn mạnh:"Nói bao nhiêu lần rồi, là bảo vệ! Không phải gác cổng!"

Tiếp theo người chồng hạ giọng nói: "Tôi cũng nghe mấy người trẻ trong ban đồn thổi, nói cô nương này hình như có một tòa nhà! Tòa ký túc xá đó chính là nhà của cô ấy, hiệu trưởng thuê nó, nên cô ấy bây giờ trong tay có tiền!"