Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh

Chương 150




"Dựa vào đâu có người được cấp, có người thì không được? Hoặc là tất cả mọi người đều được, hoặc là tất cả mọi người đều không được!"

Có càng nhiều người cũng nói theo:

"Đúng! Phải có một lời giải thích rõ ràng!"

"Đúng vậy, lúc vào trường còn có, hiện tại đã làm nhiều năm như vậy, đột nhiên nói không có, làm sao có thể nói nhẹ như bâng như vậy được!"

Toàn bộ không khí cuộc họp của giáo viên đều trở nên bất ổn, sau khi tan họp, rất nhiều nhân viên trẻ đều ở cửa phòng làm việc của Hiệu trưởng muốn xin một lời giải thích.

Hứa Bối Đóa cùng đồng nghiệp khác đi làm việc.

Nhưng cũng có không ít người thông minh có chút tích góp, quyết đoán bỏ qua việc đợi chờ vô ích kia, nhân dịp tòa nhà mới mở còn có ưu đãi đối với giáo viên, họ nhanh chóng đi hỏi bộ phận kinh doanh bên đó, chuẩn bị đi xem mua một căn nhà.

Căn nhà lúc trước vẫn bán ở giá bình dân, tự nhiên thoáng cái trở nên vô cùng đắt đỏ.

Rất nhiều người sau khi biết, mới phát hiện lúc trước Hứa Bối Đóa mua nhà là quyết định sáng suốt cỡ nào.

Có người hỏi Hứa Bối Đóa thấy chuyện này thế nào, cô trả lời:

"Mỗi người đều biết đơn vị phân chia nhà ở là một chuyện tốt, nhưng đơn vị mở rộng quy mô giảng dạy hàng năm, người đến làm việc càng ngày càng nhiều, đông người như vậy đều muốn chuyện tốt này thì đâu ra tiền đâu ra đất xây nhà cấp miễn phí cho mọi người."

"Tôi cảm thấy cốt lõi của vấn đề không phải đơn vị không muốn chia nhà cho mọi người, mà là tài nguyên có hạn, đã chia xong rồi sau này sẽ không còn nữa."

Cô tự nghĩ thầm trong bụng:

"Người sáng suốt nên lập tức buông bỏ chuyện này xuống, tích cực tìm một ngôi nhà dành cho riêng mình."

Ngày hôm nay mới chỉ là khởi đầu. Sau đó giá phòng tăng cao, dần dần sẽ tăng đến mức người ta không chịu nổi.

Qua vài năm, rất nhiều người vì để thuận lợi có một căn nhà trong Thành phố, trở thành nô ɭệ cho công việc, trên lưng ngày ngày gánh khoản vay ba mươi năm, thậm chí cả đời đều phải làm để trả nợ mua nhà.

Đó mới là nỗi đau thực sự.

Đối với Hứa Bối Đóa mà nói, trong Huyện chỉ là điểm khởi đầu của cô, sau này cô nhất định phải ra khỏi nơi nhỏ này.

Ít nhất, vào trong Thành phố xem một chút.

Giáo viên trường học được nghỉ nhân lúc chưa có tiết, mấy ngày nay cũng không cân ngồi làm, tất cả mọi người thừa dịp hai ngày này điên cuồng đi xem phòng.

Hứa Bối Đóa muốn lên nội thành xem nhà, ma xui quỷ khiến, cô lẩm bẩm một câu trước mặt Hứa Hắc Đậu, có nên mời Lục Hoài Ninh cùng đi không ta?"

Hứa Hắc Đậu như nghe thấy thánh chỉ, nhanh chóng đi tìm lão đại báo cáo, mang vê một tin tức:

"Chị, Giám đốc Lục nói muốn đi cùng chị."

Quay qua quay lại chuyến đi này bất chợt biến thành chuyến đi bốn người.

Chiếc Crown Sedan dừng lại, Hứa Hắc Đậu chủ động kéo cửa ghế phụ cạnh tài xế ra, hiên ngang đặt mông ngồi xuống.

Buộc Lục Hoài Ninh ngập ngừng, chần chừ ngồi cùng hàng ghế sau với Hứa Bối Đóa.

Sau khi lên xe, Hứa Hắc Đậu nhấn một cái, rèm ngăn phía trước và phía sau kéo lên che phủ, một chút ánh sáng cũng không thấy.

"Giám đốc Lục, chị, em chú ý nhìn đường giúp tài xế, không nghe anh chị nói gì đâu.

Lục Hoài Ninh nhẹ nhàng nở nụ cười.

Từ khi nào mà cậu thanh niên này lại lanh lợi đến vậy...

Đường đi vào Thành phố cũng không xa lắm, Hứa Bối Đóa còn chưa tự mình đi lần nào, dọc theo đường đi cô đều nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đột nhiên phát hiện vào khoảng những ngày mùa Đông, phong cảnh bên ngoài lại rất đẹp.

Tuyết trắng bao trùm núi non trắng xóa, tràn đầy đặc trưng phong cảnh Bắc quốc. Lục Hoài Ninh hơi nghiêng đầu nhìn mặt ngắm gương mặt cô, vẻ mặt tươi cười.

Có lẽ lúc bấy giờ Hứa Bối Đóa ngồi ở bên, thời gian cũng phảng phất chậm lại, không khí an yên tự tại, anh dường như có thể nghe thấy bên ngoài tiếng gió tuyết khẽ rì rào, giống như chuyện gì cũng không cần gấp gáp, từng bước từng bước luôn có biện pháp giải quyết, cô luôn làm cho người ta cảm giác rất an tâm.