Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 97




Tần Thục Huệ bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối, mỗi ngày mặt mày hớn hở cười toe toét đếm tiền.

Học phí của Phương Thanh Nghiên không cần phải lo nữa, hơn nữa còn dư lại không ít tiền nên bà cầm số tiền này trả một phần nợ nần rồi lại mua thêm một cái tủ lạnh để về sau tiện tích trữ một ít nguyên liệu nấu ăn.

Nợ nần ít đi làm gánh nặng trên vai cũng nhẹ đi theo, khí sắc của Tần Thục Huệ cũng tốt hơn nhiều.

Trước khi bắt đầu học, Tần Thục Huệ nghỉ nửa ngày đưa Phương Thanh Nghiên mua đồ dùng học tập.

Nghĩ tới cô đi học ở trường mới liền đi trung tâm thương mại mua cho cô mấy bộ quần áo mới.

Cô bé vốn đã xinh đẹp chỉ tùy ý ăn diện một chút liền vô cùng bắt mắt.

Những khách hàng khác đến cửa hàng thấy Phương Thanh Nghiên mặc quần áo mới vô cùng đẹp cũng muốn mua bộ giống trên người Phương Thanh Nghiên.

Ông chủ cửa hàng quần áo lập tức thấy được cơ hội buôn bán nên lại lấy ra thêm mấy bộ quần áo để cho Phương Thanh Nghiên thay phiên mặc vào một lần rồi chỉ cần đi một vòng trong trung tâm thương mại thì sẽ miễn phí cho cô những bộ quần áo này.

Đương nhiên Phương Thanh Nghiên nhận ra chủ ý của ông chủ, nhưng cô cũng nhìn ra đây là một nhãn hiệu thời trang có chút danh tiếng nên cũng không từ chối.

Ngược lại thì Tân Thục Huệ rất ngượng ngùng, bà cho rằng mình chiếm được của hời nên nhất định đòi trả tiền.

Phương Thanh Nghiên vừa cười vừa kéo mẹ mình qua một bên rồi nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, mẹ không cần phải trả tiên, quân áo này là người ta trả tiên phí đại diện thương hiệu mẹ ạ."

Tần Thục Huệ cũng không rõ cái gì gọi là phí đại diện thương hiệu nhưng thấy ông chủ cửa hàng quần áo không chịu nhận tiên mà chỉ bảo họ để lại số điện thoại, bảo là trong cửa hàng có mẫu mới sẽ gọi điện thoại nói cho họ biết.

Nếu Phương Thanh Nghiên đồng ý đến mặc thử thì còn có thể tặng miễn phí cho cô.

Vì thế Tân Thục Huệ cứ mơ hồ mang túi lớn túi nhỏ quần áo đi vê.

Bởi vậy mà Phương Thanh Nghiên lại cân nhắc thêm về phần lợi nhuận trang phục lớn đến mức làm người ta khó có thể tưởng tượng xem mấy bộ quần áo kiểu mới có thể đáng giá bao nhiêu tiền?

Phần lợi nhuận như vậy nếu để cho người khác kiếm chẳng bằng tự chính cô phát huy lợi thế này!

Tạm thời việc kinh doanh bún ốc không thể từ bỏ, mẹ cô đã bắt đầu làm rất xuất sắc, nhưng bún ốc dễ bán thì cũng có nghĩa là rất nhanh sẽ có người làm theo để cạnh với họ.

Cho nên bước tiếp theo họ phải làm là nâng cấp quán ăn vặt thành cửa hàng chính thức rồi chính thức trở thành một thương hiệu.

Điều này đòi hỏi cần rất nhiều vốn đầu tư.

Cho nên Phương Thanh Nghiên rất vui vẻ tìm kiếm cơ hội làm ăn mới.

Nhưng mà cô sắp khai giảng rồi nên cũng không thể bỏ học để đi buôn bán.

Phương Thanh Nghiên không quan trọng bằng cấp nhưng Tần Thục Huệ lại có chấp niệm rất sâu đối với bằng cấp, bà luôn tận tình khuyên bảo cô phải chăm chỉ đọc sách.

Vậy nên cô cũng vui vẻ đi học coi như là dỗ Tần Thục Huệ vui vẻ.

Nhưng mà hiện tại có vẻ việc đọc sách hình như cũng không xung đột với việc kiếm tiền.

Kỳ nghỉ hè kết thúc vào đầu tháng 9.

Trước ngày khai giảng một ngày, Phương Thanh Nghiên nhận được điện thoại của thôn Sơn Tuyền gọi tới.

Điện thoại vừa nghe được thì trong microphone liền truyền đến một tiếng rống to.

"Phương Thanh Nghiên, sao cậu chuyển nhà cũng không nói cho tớ biết hại tớ mất công đến nhà máy một chuyến! Số điện thoại cậu cũng đổi.

Nếu tớ không nhớ ra đi hỏi bà nội Thu Phượng thì chỉ sợ bây giờ tớ vẫn không tìm thấy nhà cậu!"

Đâu dây bên kia là giọng của Tần Viện.

Phương Thanh Nghiên võ trán một cái, trước tiên nhanh chóng nói xin lỗi rồi sau đó giải thích nói: "Gần đây tớ thật sự quá bận rộn, vừa bày sạp cùng mẹ tớ lại vừa chuyển nhà..."

"Thôi quên đi, tớ cũng không thật sự trách cậu đâu!" Tần Viện trút giận xong lại cảm thấy ngượng ngùng, cô ấy ho nhẹ hai tiếng rồi bắt đầu làm nũng: "Vậy cậu phải mời tớ ăn bún ốc cậu làm mới được..."

Phương Thanh Nghiên cười nói: "Được thôi, không phải ngày mai không phải cậu cũng muốn tới trường học à, nhà của tớ ngay gần trung học thực nghiệm lúc nào cũng hoan nghênh cậu.

Tần Viện cực kỳ vui vẻ, hai người liền hẹn ngày mai gặp nhau ở cổng trường trung học thực nghiệm.

Phương Thanh Nghiên nghe Tần Viện vui vẻ nói một chút tin tức thú vị trong thôn, cũng nhắc tới chuyện Tần Đại Minh với Từ Phương bất hòa.

Ngày đó sau khi từ nhà máy trở về thì hai vợ chồng họ liên cãi nhau một trận to.

Từ Phương tức giận trở vê nhà mẹ đẻ mà Tần Đại Minh cũng không đi tìm.

Họ cứ như vậy giằng co vài ngày, người trong thôn tuy rằng cũng sốt ruột thay bọn họ nhưng không ai khuyên nữa.

Lần trước đã khuyên rồi nhưng ai biết đâu tính Từ Phương chết cũng không đổi lại còn cả một bụng ý nghĩ xấu xa muốn hại người!