Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 94




Bà ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng nghĩ đến câu nói kia của Phương Thanh Nghiên lại không dám đi chỉ trích tiếp, chỉ có thể thở phì phò đi đánh Phương Chí Dũng: "Ông mau ngăn bọn họ lại, đó là quần áo của Đình Đình sao có thể cứ như thế để cho bọn họ cướp đi được!"

Trong mắt bà ta, quần áo rơi vào trong tay bà ta thì chính là của bà ta huống hồ lúc ấy mẹ chồng nói là những quần áo này tùy ý bà ta muốn xử lý thế nào cũng được!

Trong lòng Phương Chí Dũng cũng vô cùng phiên não, chờ sau khi Lưu Bội Trân trở về, ông ta còn không biết phải báo cáo kết quả công tác như thế nào.

Nghe được vợ buồn rầu than, ông ta chỉ cảm thấy phiền lòng, một tay đem người đẩy ra, mắng: "Ồn ào cái gì, nếu bà có bản lĩnh thì bà đi tìm bọn họ mà đòi!"

Môi Triệu Xuân Hoa run rẩy xong chỉ có thể yên lặng chảy nước mắt.

Cả Phương gia tràn ngập tiếng khóc nháo, tiếng chửi rủa cùng với tiếng khóc của trẻ con.

Phương Thanh Nghiên mắt điếc tai ngơ chỉ chuyên tâm phân biệt tất cả đồ vật của nhà mình, chuyển ra bên ngoài một cái cũng không để sót.

Những quần áo bị Triệu Xuân Hoa chiếm lấy này cô đương nhiên sẽ không mặc nữa, nhưng cô tình nguyện cầm những quần áo này đi làm giẻ lau cũng sẽ không để cho bất kỳ ai chiếm được lợi ích!

Cửa nhà của Phương gia náo nhiệt như vậy khiến cả thôn Thương Thủy đều thò đầu ra nhìn.

Một người tò mò hỏi: "Đây là muốn chuyển nhà sao?"

Phương Thanh Nghiên nói: "Không phải chuyển nhà.

Những đồ dùng này đều là Lưu Bội Trân cướp từ nhà tôi, lúc đó đã dọn sạch nhà chúng tôi! Lần này tôi tới đây chính là muốn lấy lại đồ vật của nhà tôi."

Người đó vốn dĩ là bị mọi người xem náo nhiệt ở đây đẩy ra hỏi thăm tình huống, nghe cô nói như thế liền lập tức quay đầu lại cùng người trong thôn bàn tán.

"Những đồ dùng trong nhà của Phương gia đều là cướp từ nhà con dâu về, lúc ấy bà ta còn khoác lác khắp nơi nói là tự mình mua đấy!"

"Hai mẹ con lẻ loi hiu quạnh, sao bà ta có thể nhẫn tâm như vậy!"

"Thục Huệ người ta là một người vợ thật thà, Lưu Bội Trân lại cứ nhất định phải nói cô ấy ở bên ngoài làm loạn, lúc ấy tôi cũng không tin, mọi người nhìn xem hiện tại xảy ra chuyện rồi đó!"

Người dân thôn Thương Thủy tràn ngập lời khiển trách hành vi của người Phương gia.

Phương Thanh Nghiên thấy đồ đạc chuyển đi không khác biệt nhiều lắm, ở trong phòng lại kiểm tra một lần để tránh có gì sơ hở.

Cô vừa chuyển đồ đạc đi, toàn bộ Phương gia thoạt nhìn liền trống rỗng.

Lúc ấy Lưu Bội Trân cướp đoạt những đồ dùng này liền thay toàn bộ đồ dùng cũ trong nhà nên khẳng định không nghĩ tới những đồ dùng này còn có thể bị đòi lại.

Trước khi rời khỏi Phương gia, cuối cùng Phương Thanh Nghiên nhìn lướt qua vợ chồng Phương Chí Dũng, nói: "Tôi nhớ rõ lúc ấy các người không chỉ cướp đi đồ dùng trong nhà, còn có không ít đồ ăn và đồ dùng hàng ngày, đến lúc đó tính sổ rồi bồi thường tiên một thể luôn!" Tiếng nói vừa dứt, cô ngồi lên xe tải nhỏ, nghênh ngang rời đi.

Tần Thục Huệ căn bản không biết con gái sẽ đi tới thôn Thương Thủy, bà hiện tại đã đến trước cửa nhà mới.

Hồng Minh Viễn biết hôm nay hai mẹ con cô muốn chuyển đến, cũng đang chờ ở cửa.

Thấy Tần Thục Huệ đến đây một mình, không hiểu sao trong lòng Hồng Minh Viễn có chút căng thẳng nhưng vẫn nhanh chóng nặn ra vẻ tươi cười, nói: "Tới sớm vậy sao, tôi đã đổi khóa mới cho hai người, đây là chìa khóa..."

"Cám ơn, thật sự là làm phiền anh." Tần Thục Huệ nhận lấy chìa khóa, không liếc ông lấy một cái liền mở cửa phòng đi vào.

Hồng Minh Viễn sửng sốt, không biết có phải ảo giác hay không, thái độ của Tần Thục Huệ đối với ông dường như lãnh đạm hơn trước nhiều.

Ông cũng không nghĩ nhiều như vậy, vội vàng đuổi theo lại bị Tân Thục Huệ chặn ngoài cửa.

"Tôi định quét dọn phòng một chút, nhiều bụi bặm quá, anh đừng vào nữa."

Tần Thục Huệ mỉm cười, tâm mắt vẫn không dừng lại trên mặt ông.

Nhưng vừa xoay người vào phòng, Tần Thục Huệ lại ngây ngẩn cả người.

Cả căn phòng sạch sẽ, còn mua thêm không ít đồ dùng mới, một mặt tường cũ nát lúc trước cũng được sơn lại một lần nữa.

Hồng Minh Viễn sờ sờ đầu, giải thích: "Tôi nghĩ phòng đã lâu không có người ở, cứ cho hai người thuê như vậy thì không tốt, nên liền tự ý dọn dẹp một chút cũng tạm được chứ?”

Tần Thục Huệ mím môi, lấy ra hai mươi đồng trong túi rồi đưa qua: "Tiền thuê như này thấp quá, về sau mỗi tháng tôi sẽ đưa 100 đồng mỗi trả tiền thuê, anh cũng lấy hợp đồng ra ra sửa lại đi."

Hồng Minh Viễn sửng sốt, theo bản năng nói: "Không cần đâu, khách sáo như vậy làm gì..."

Giọng Tần Thục Huệ chân thành: "Không được, nếu anh không nhận tiền, tôi sẽ không thuê căn nhà này nữa."

Hồng Minh Viễn hết cách, chỉ có thể nhận tiền rôi nhanh chóng lấy hợp đồng ra sửa.

Ông không nhịn được lén đánh giá sắc mặt của Tần Thục Huệ, thấy khuôn mặt lạnh như băng của đối phương, trong lòng cũng có chút không thoải mái.